Có Cố Yến Kiều ngồi ở đây, cho dù trong lòng Hạ Ngôn Quân có ý phản kháng, cũng không dám thể hiện ra ngoài. Huống hồ lúc này cậu ta vốn đã chột dạ, đối mặt với Hạ Kỳ An, cậu ta lại càng không dám quá phô trương lộ liễu, nên lúc này chỉ có thể gật đầu, mỉm cười đáp lại.
“Đương nhiên sẽ không trách em rồi, An An, sao em lại nghĩ như vậy? Lần này vốn dĩ chính là tai bay vạ gió, nếu muốn trách cũng phải trách Trần Tuấn Hào bọn họ.” Hạ Ngôn Quân dù sao đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng có chút đầu óc, tóc độ phản ứng còn rất nhanh, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình liền thản nhiên tiếp lời. Chỉ là hai tay vẫn còn hơi căng thẳng đan chặt vào nhau, đặt trên đầu gối, “Thật ra cũng trách anh không biết nhìn người, anh không ngờ Thẩm Nhạc Kỳ có thể làm ra loại chuyện này. Anh còn tưởng chúng anh là bạn bè, không nghĩ tới cậu ta lại tồn tại tâm tư như vậy, ngược lại còn khiến em bị tổn thương.”
Nước đi này của Hạ Ngôn Quân khá cao tay, cậu ta khéo léo gỡ mình ra khỏi sự nghi ngờ, đặt bản thân vào vị trí nạn nhân, lại ngầm ám chỉ rằng chuyện này thực chất bắt nguồn từ mối tư thù giữa Hạ Kỳ An và hai người kia, trái lại khiến mọi nguồn cơn đổ dồn về phía Hạ Kỳ An và Thẩm Nhạc Kỳ.
Những mánh khóe nhỏ của cậu ta, trong mắt Hạ Kỳ An không có gì cao siêu, chẳng qua Hạ Kỳ An không có tâm trí bận tâm đến mấy chuyện vụn vặt này. Cậu khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vô tình dừng lại trên khuôn mặt Hạ Ngôn Quân, đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm hồng trà bên trong, trầm ngâm một lúc, ánh mắt xoay chuyển, nhìn sang Cố Yến Kiều, “... Lâu rồi con chưa nói chuyện với anh hai, hôm nay vừa hay trở về, muốn trò chuyện vói anh hai một chút.”
“Đương nhiên là được rồi, anh em các con nên giao lưu với nhau nhiều hơn, như vậy sẽ tăng thêm cảm tình. Vậy con và Ngôn Quân vào phòng nói chuyện riêng đi, mẹ vào bếp làm vài món điểm tâm ngọt cho các con.”
Cố Yến Kiều rời đi rất nhanh, hưng phấn gọi dì giúp việc cùng vào phòng bếp làm đồ ngọt. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hạ Kỳ An và Hạ Ngôn Quân. Kỳ thật trong nhiều trường hợp, trực giác con người rất nhạy bén, chưa kể hai người bọn họ trong thời gian này đã trải qua quá nhiều chuyện, không thể nào không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Chỉ đơn giản là chưa xé rách mặt, nên ngoài mặt vẫn phải duy trì mối quan hệ thân thiện hoà bình.
“An An, có chuyện gì muốn nói với anh sao? Em rất ít khi sẵn lòng trò chuyện với anh vài câu, anh còn cho rằng em thân với anh cả hơn đấy.” Hạ Ngôn Quân rũ mắt xuống, hai tay nâng tách trà nóng, sưởi ấm những ngón tay đang có phần lạnh buốt của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play