Sau khi những chuyện này được nói xong, theo lý mọi người nên rời đi, chẳng qua ông cụ Hạ lại đưa mắt ra hiệu với Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên, hai người lập tức hiểu được ý ông cụ. Cố Thời Yến tìm Hạ Vân Sơn và Cố Yến Kiều, bảo hai người đưa Hạ Ngôn Quân trở về trước, chỉ nói rằng bọn họ còn phải tìm hiểu thêm chuyện của Trần Tuấn Hào, không nhắc thêm vấn đề gì khác.
Hạ Vân Sơn và Cố Yến Kiều cũng vì chuyện này mà nổi giận không ít, Cố Yến Kiều trực tiếp chỉ đích danh nhà họ Thẩm và họ Trần trong giới, những người trong giới thời trang thân thiết với cô đương nhiên cắt đứt quan hệ với hai nhà này. Hạ Vân Sơn thậm chí quay trở lại công ty, vận dụng các mối quan hệ ông tích lũy bao năm nay, chỉ để khiến nhà họ Trần và nhà họ Thẩm hoàn toàn sụp đổ.
Tuy rằng hai người cũng muốn biết cha và anh trai mình muốn làm gì, nhưng vì con trai vẫn còn ở bên cạnh, nên vẫn phải thể hiện chút trách nhiệm, liền đồng ý quay về. Cố Yến Kiều cũng không phải kiểu người vô cớ gây rối, người một nhà bọn họ phân công hợp tác rõ ràng, luôn sẽ tốt hơn là dính vào nhau một cách mù quáng, nên bà lại nói thêm vài câu với Hạ Kỳ An, mới đưa Hạ Ngôn Quân rời đi. Huống hồ đối với hai người bọn họ mà nói, chuyện này không phải là hoàn toàn không có nghi ngờ, cũng không phải trong lòng không có gợn sóng gì, chỉ là đôi khi cố ý giả vờ không biết, hy vọng sự thật sẽ đến muộn hơn một chút mà thôi.
Trong phòng tiếp khách lúc này chỉ còn lại ông cụ Hạ, Cố Thời Yến, Hạ Tễ Xuyên và Lục Hạc Ninh. Quý Vân Chu từ bên ngoài bước vào, đóng cửa lại, khẽ gật đầu với mấy người bọn họ, rồi bắt đầu dò hỏi.
“Các vị ở lại đây, chắc không chỉ muốn tán gẫu ôn lại chuyện cũ với tôi chứ, về chuyện hai vị thiếu gia nhà họ Hạ bị bắt cóc, các vị còn điều gì muốn biết không?”
“Đội trưởng Quý, chúng ta đều là người thẳng thắn, không nhắc chuyện cũ, đây cũng là công việc của cậu, tôi không vòng vo nữa. Tôi muốn biết có người đứng sau chỉ đạo chuyện này không, các cậu hiện tại có tiến triển gì mới trong vụ án không?” Ông cụ Hạ trực tiếp nói thẳng, Quý Vân Chu im lặng một lúc, không có ý định giấu giếm, vì dù sao họ cũng là người liên quan đến vụ án, cần phải biết tình hình thực tế, hơn nữa từ họ có lẽ cũng có thể thu được vài manh mối khác.
“Thật không dám giấu giếm, về kẻ đứng sau vụ việc này, trước mắt chúng tôi vẫn chưa có manh mối cụ thể. Chúng tôi từng điều tra lịch sử cuộc gọi và danh bạ của Lý Hiên và Trần Tuấn Hào, tìm được một số điện thoại trùng nhau, nhưng số này được đăng ký bằng chứng minh thư của một cụ già sống một mình, rất rõ ràng là số được mua lại từ một số người bán hàng rong, nên không có giá trị sử dụng. Theo như lời Trần Tuấn Hào, người kia từng liên lạc với hắn ta, mặc dù cung cấp rất nhiều chi tiết và kế hoạch, nhưng chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp với hắn ta lần nào. Hắn ta từng nghi ngờ tính chân thật của việc này, có điều lúc đó bị thù hận che mờ lý trí, cộng thêm người kia rất giỏi dụ dỗ thuyết phục, hắn ta lại cùng đường nên lựa chọn tin tưởng. Chỉ là không ngờ đến cuối cùng người kia lại cắt đứt liên lạc. Vì vậy, theo chúng tôi thấy, Trần Tuấn Hào cũng chỉ là một quân cờ, kẻ đứng sau có lẽ không phải nhằm vào tiền của nhà họ Hạ, mà là nhắm thẳng vào Hạ Kỳ An.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play