Hôm nay là ngày Hạ Kỳ An chuẩn bị trở lại trường. Mỗi ngày vừa mở mắt, cậu liền nhìn thấy một bó hoa tươi đặt trên đầu giường. Trong những ngày dưỡng bệnh, mỗi sáng thức dậy đều có thể thấy một bó hoa tươi mới được đặt ở nơi này, cậu biết đó là do Lục Hạc Ninh mang đến.
Bó hoa hôm nay là một bó hoa hồng champagne, Hạ Kỳ An mỉm cười đặt hoa trong tay, nhẹ nhàng ngửi, cảm nhận được mùi hương hoa hồng đậm đặc. Thật ra trước đây cậu không thích mùi hoa cho lắm, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu vậy mà cảm thấy những bông hoa tươi này cũng có vẻ đẹp độc đáo của riêng mình, và hương thơm của chúng cũng mang một bầu không khí làm người rung động.
Đối với việc Hạ Kỳ An quay lại trường, kỳ thật Hạ Tễ Xuyên và Cố Thời Yến không mấy ủng hộ. Bọn họ biết Hạ Kỳ An không chịu ngồi yên, ở nhà dưỡng bệnh cũng không quên học hoặc đuổi kịp chương trình học. Bọn họ cũng biết Hạ Kỳ An nỗ lực như vậy là muốn nắm chắc suất tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh. Nhưng với điều kiện gia đình bọn họ mà nói, dù sau này Hạ Kỳ An muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bọn họ cũng hoàn toàn có khả năng chi trả. Bọn họ không hy vọng Hạ Kỳ An dùng chính sức khỏe mình để đổi lấy tương lai. Rốt cuộc còn có bọn họ ở bên, và trong lòng bọn họ cũng có chút áy náy với Hạ Kỳ An, nên mới đặc biệt khoan dung.
Chỉ có điều Lục Hạc Ninh lại rất ủng hộ lựa chọn của Hạ Kỳ An. Đối với Lục Hạc Ninh, Hạ Kỳ An là một người độc lập tự chủ, trong suốt 20 năm trước khi biết được thân phận thật sự của mình, cậu luôn như vậy, luôn tự mình mò mẫm lăn lộn trong vũng bùn từng chút từng chút một đi đến ngày hôm nay. Những gì cậu có được ngày hôm nay chính là vô số nỗ lực cậu đã trả giá , nếu chỉ vì một lời nói thoảng qua mà buộc cậu phải từ bỏ, đó là sự xúc phạm đến nhân cách của cậu, cũng là sự phủ nhận công sức cậu đã bỏ ra.
Vì vậy, chỉ cần quyết định của Hạ Kỳ An hợp tình hợp lý và hợp pháp, Lục Hạc Ninh sẽ hết lòng ủng hộ. Đương nhiên, hắn cũng có tư tâm của mình, vì sức khỏe và thân thể của Hạ Kỳ An, điều kiện duy nhất hắn đưa ra là cậu có thể đi học trở lại, nhưng không được về ký túc xá ở mà phải về căn hộ của hắn. Việc đưa đón cậu đi học và về nhà mỗi ngày sẽ do Lục Hạc Ninh lo liệu.
“Anh Hạc Ninh, thật sự phải làm như vậy sao? Hình như hơi bất tiện.”
“Hiện tại dịch cúm ở Bắc Kinh gần như sắp kết thúc rồi, trường các em cũng không bị phong tỏa, tôi cảm thấy việc tôi đưa đón em cũng không phải điều gì vô lý mà nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play