4
“Một tháng ư?” Ông cụ trừng mắt, “Cháu còn đi học nữa không đấy?”
“Ông tưởng cháu chỉ bị trầy da à, cháu nhảy từ tầng 3 xuống đấy. Hơn nữa, dù có nghỉ học một năm cháu vẫn theo kịp, ông cứ yên tâm đi ạ!”
Ông cụ phất tay, “Thôi, ông lười quản cháu lắm. Lần tới mà không đứng nhất thì đừng có khóc đấy.”
Du Xán bật cười, giọng điệu tự tin, “Chỉ cần ông nói thế, lần tới cháu nhất định vẫn hạng nhất.”
“Được rồi được rồi, cháu mau đi ngủ đi!”
“Vâng, ông nghỉ ngơi sớm nhé! Mai trời không đẹp đâu, đừng ra ngoài câu cá ạ.” Du Xán cầm sách, tung tăng trở về phòng.
Ông cụ nhìn bóng lưng anh, gầy gò cao ráo. Nếu không phải đi đứng bất tiện, anh cũng có thể gọi là "chi lan ngọc thụ" (ý nói người có khí chất thanh cao, phong độ). Học giỏi lại còn tính cách thú vị, ông cụ nhìn sao cũng thấy ưng.
Trong phòng.
Du Xán ngồi vào bàn, mở quyển sách hàng xóm gửi.
Ở tầng dưới tổng cộng gửi ba quyển sách, nặng trịch, rất có thành ý.
Cuốn đầu tiên: Y học phục hồi và điều dưỡng.
Sách y học ư? Anh không hứng thú lắm với y học.
Anh lại nhìn cuốn thứ hai: Từ khốn cảnh đến hy vọng.
Du Xán bối rối, đây là ý gì?
Anh mở cuốn cuối cùng, trên bìa viết mấy chữ lớn: Đóa hoa trên xe lăn.
Trên đầu Du Xán từ từ hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
????
Minh Li vốn định hôm sau sẽ chính thức đi học. Cô làm bộ làm tịch mang theo một bao sách đến trường, nhưng Phí Dương Dương lại bảo: “Hôm nay tự học.”
“Sao thế?”
Phí Dương Dương: “Ồ, đây là truyền thống lâu đời của trường mình. Mỗi học kỳ đều khai giảng sớm ba ngày, ba ngày này không học bài mới cũng không giao bài tập, để chúng mình có cơ hội làm bù bài tập. Thấy sao, đủ nhân văn không?”
Kỳ bình tĩnh khai giảng kéo dài ba ngày, với cái tên mỹ miều là giúp học sinh hồi tâm
Minh Li bảo là rất nhân văn, rồi lôi cuốn SLAMDUNK trong cặp ra.
Cũng trong ngày hôm nay, Minh Li cuối cùng cũng nói chuyện được với bạn cùng bàn.
Cô không thích nói chuyện, không ngờ bạn cùng bàn còn ít nói hơn. Mỗi lần liếc qua, cô đều thấy bạn cùng bàn đang cúi đầu nghiêm túc làm bài, từ tiếng anh đến toán học, thay hết mấy quyển.
Minh Li rất thích sự yên tĩnh. Bạn cùng bàn lại chăm chỉ và sạch sẽ, sách vở và văn phòng phẩm trên bàn xếp gọn gàng ngăn nắp, cô nhìn rất dễ chịu.
Nhưng điều cô không biết là, trong mỗi phút giây hai người không nói chuyện, bạn cùng bàn Văn Đường đều nhạy cảm dựng tai lên, chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
Hai ngày liền, Văn Đường luôn thấp thỏm vì không đủ dũng khí để bắt chuyện với bạn cùng bàn.
Thoáng thấy Minh Li gập sách định nghỉ ngơi, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, định mở lời thì người ta lại lấy một cuốn truyện tranh từ cặp ra đọc tiếp. Cô ấy lại sợ sệt rụt về.
Suốt một học kỳ, cô ấy còn chưa nhận diện hết được người trong lớp, càng không nói một câu nào với mấy bạn nam bàn trên. Nhìn cái khả năng giao tiếp tồi tệ này, tốt nhất là cô ấy cứ để người khác mở lời, theo sau người ta thì hơn.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Văn Đường đã chờ được một cơ hội.
Minh Li đang cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên, một bóng đen phủ lên trước mặt cô. Ngẩng đầu lên, cô thấy một nữ sinh cao ráo đứng trước mặt mình.
Nữ sinh “bang” một tiếng, duỗi tay chụp lên cuốn sách của Minh Li, cười toe toét bắt chuyện với cô: “ Bạn ơi, tớ là Bí thư Đoàn của lớp mình, tớ tên là Chu Yên Nhi, cậu tên gì thế? Mình kết bạn nhé.”
Chu Yên Nhi không khách sáo ngồi phịch xuống chỗ Phí Dương Dương, công khai lục túi bút của Minh Li lấy ra một cây bút bi, viết cho cô một dãy số: “Đây là QQ của tớ, cậu kết bạn với tớ đi.”
Minh Li không nói gì, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, rồi lại rũ mắt nhìn trang sách bị cô ấy đè nhăn nhúm. Cuốn sách này là bản sưu tầm cô phải bỏ không ít tiền ra mua, bìa sách còn được bọc cẩn thận.
Nhưng Chu Yên Nhi cũng chẳng cần người khác trả lời. Cô ấy tự mình bóc móng tay rồi mở lời luôn: “Nói thật, tớ ghen tị với mấy bạn gái mặt nhỏ như cậu lắm, lên ảnh xinh dã man, không như tớ, mặt vừa to vừa tròn, xấu chết đi được!”
Minh Li rút cuốn sách khỏi tay cô ấy, vuốt phẳng trang giấy bị cô ấy làm nhăn, bình tĩnh nói: “Mặt cậu cũng không to lắm đâu.”
“Mặt tớ còn không to á?!” Chu Yên Nhi véo má, giọng điệu khoa trương, “Cậu nhìn xem, trên má toàn thịt là thịt đúng không, chụp ảnh là bị béo, chụp ảnh chung tớ toàn phải trốn ra rìa cuối cùng, p cũng không p được!”
Minh Li im lặng hai giây, ngước mắt liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó lại mở sách ra: “Ừm, vậy thì mặt cậu to thật.”
“Cậu…”
Chu Yên Nhi trợn mắt, lập tức cứng họng.
Nhìn lại Minh Li, cô vẫn giữ vẻ mặt không chút gợn sóng, thậm chí còn bình thản đọc sách. Cô ấy đứng dậy, lườm Minh Li một cái, đá ghế kêu rầm trời rồi quay về chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn chính là vào lúc này đã nói câu đầu tiên với Minh Li.
“Cái đó… Chu Yên Nhi hình như giận rồi.”
Minh Li đang từ từ thưởng thức đoạn cao trào, phản ứng chậm nửa nhịp: “Hả?”
Mắt cô vẫn dính vào sách, rướn cổ: “Chu Yên Nhi là ai?"
Văn Đường một giây trước còn như đứng trước quân địch, lo lắng không biết bạn cùng bàn làm người ta giận thì phải làm sao, kết quả phát hiện cô dường như chẳng để bụng chút nào.
Cô ấy nắm lấy cơ hội, chia sẻ thông tin mình biết cho Minh Li: “Là bạn nữ vừa nãy đó, là Bí thư Đoàn của lớp mình.”
“À,” Minh Li chợt hiểu ra, nhìn bạn cùng bàn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu.”
Văn Đường ngượng ngùng cười cười: “Không có gì.”
Hồi mới vào học kỳ một, Chu Yên Nhi cũng dùng lời khen tương tự để làm quen với cô ấy, khen cô mắt to, lông mi dài, giống búp bê Tây Dương. Văn Đường được chiều chuộng mà hoảng sợ, lúc đó mặt đỏ bừng, ấp úng mãi chỉ biết nói lời cảm ơn.
Đáng tiếc lúc đó Văn Đường cũng không hiểu, cách Chu Yên Nhi rút ngắn khoảng cách với mỗi người đều là khen ngợi. Thế nên, đợi đến khi Văn Đường tự cho là đã có được một người bạn tri kỷ, vội vàng ba chân bốn cẳng đi tìm người ta cùng đi vệ sinh, Chu Yên Nhi đang vây quanh mấy nữ sinh, cười lớn tiếng hỏi cô ấy: “Bạn học, cậu tên gì ấy nhỉ?”
Mấy bạn học bên cạnh đồng loạt nhìn sang, khoảnh khắc mấy ánh mắt xa lạ cùng lúc đổ dồn vào mặt cô ấy, Văn Đường lập tức cảm nhận được cái cảm giác muốn độn thổ. Tai cô ấy lại một lần nữa không biết vâng lời mà đỏ bừng, chỉ đành gượng cười, cứng đờ bỏ đi.
Thế nên, vừa rồi khi Minh Li buột miệng thốt ra câu “Vậy thì mặt bạn to thật,” cô ấy đã sợ đến mức suýt làm đổ cốc nước trên bàn.
Sợ thì sợ thật, nhưng… cách đáp trả này cũng quá thú vị, cô ấy rất nể phục cô bạn cùng bàn này.
So với Chu Yên Nhi thất thường hỉ nộ, sự điềm nhiên của Minh Li càng khiến người ta cảm thấy vững vàng.
Văn Đường lén lút nhìn nghiêng mặt bạn cùng bàn, thật ra cô ấy còn muốn tâm sự nữa, ví dụ như Chu Yên Nhi là người tính tình thất thường và bất lịch sự, cô ấy đã sớm nhìn thấu rồi. À đúng rồi, bạn là người mới đến, chắc chưa gặp mấy thầy cô đúng không? Có muốn buôn chuyện về họ không? Lớp mình được trang bị đội ngũ giáo viên chất lượng nhất đấy. Còn nữa, cái bạn học đứng nhất lớp không chỉ học giỏi mà còn rất đẹp…
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Minh Li lại vùi đầu vào cuốn truyện tranh kia, hoàn toàn không có dấu hiệu quan tâm đến xung quanh.
Văn Đường lặng lẽ nuốt ngược lời nói vào trong.
“Bạn ơi, bạn là Minh Li phải không?”
Minh Li ngẩng đầu, có một nữ sinh đang đứng trước mặt cô.
“Đúng vậy, mình là Minh Li.”
“Cô Vu gọi bạn lên văn phòng, ở tầng 3 phía đông”
“Được, mình biết rồi, cảm ơn bạn.”
Cô đặt sách xuống rồi đi ra ngoài. Đi ngang qua bảng danh dự bên ngoài, cô lại liếc nhìn một lần nữa. Hôm qua không để ý, nhưng người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng chính là Văn Đường.
Bạn cùng bàn của cô ư?
Văn Đường chăm chỉ và nghiêm túc, thành tích dẫn đầu chắc chắn rồi. Nghĩ đến đây, Minh Li lại nhìn thêm vài lần vào cái tên đứng nhất, không khỏi có chút tò mò.
Phải học đến trình độ nào mới có thể giành được hạng nhất toàn khối đây?
Nhưng, những người thường xuyên đứng nhất đều biết, càng lên cao càng khó để tiến bộ, dựa vào không chỉ riêng sự cố gắng.
Không biết bạn học Du Xán này dựa vào cái gì.
Cô Vu pha cho cô một ly nước chanh, dịu dàng nói: “Hôm qua còn chưa kịp nói chuyện kỹ với em, mùa đông ở Dữ Thành lạnh lắm đúng không, chuyển về đây em có thích nghi được không?”
“Cũng tạm ạ, đúng là cảm thấy lạnh hơn so với miền Nam một chút.”
Cô Vu gật đầu, “Vậy thì tốt rồi. Sự khác biệt giữa Nam và Bắc lớn lắm, cô sợ em không quen. Mới khai giảng em đừng vội, nếu có khó khăn trong học tập hay cuộc sống, em cứ tìm cô nhé.”
Minh Li nói: “Vâng, em sẽ cố gắng theo kịp.”
Nói xong, cô cúi đầu nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ.
Bảy phút, nói đi nói lại toàn là những lời lặp đi lặp lại, vẫn chưa vào vấn đề chính. Minh Li có dự cảm không lành.
Thời gian vào học sắp đến, thầy giáo đối diện cô Vu đang thu dọn sách vở, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Bởi vậy, trong văn phòng chỉ còn lại hai cô trò.
Quả nhiên, sau khi xác nhận cửa đã đóng kỹ, cô Vu mở lời: “Trước đây cô nhận được điện thoại của mẹ em, ừm… Chúng ta nói chuyện về vấn đề phân ban tự nhiên và xã hội trước nhé.”
“Trường mình bao năm qua là cuối lớp 10 sẽ điền phiếu phân ban, lớp 11 chính thức phân ban. Thành tích của em trước đây cũng rất xuất sắc, em có ý tưởng gì về việc chọn ban không?”
Minh Li thành thật trả lời: “Em không thiên về ban nào cả, cả văn và lý đều được ạ.”
“Theo ý của mẹ em, vẫn hy vọng em tập trung vào khối tự nhiên.”
Minh Li ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, em sẽ cố gắng học nhiều hơn ở khối tự nhiên ạ.”
“Được, em tự nắm chắc thì tốt rồi. Còn nữa là chuyện thi đấu…”
“Đông” một tiếng, hòn đá trong lòng rơi xuống đất, Minh Li thầm thở dài.
Cuối cùng cũng đến.
Từ lúc vào cửa đến giờ, đơn giản chỉ là vì cái chủ đề này.
“Theo thành tích thi đấu trước đây của em, nếu đi theo con đường thi đấu toán học, các trường đại học hàng đầu trong nước chắc chắn không thành vấn đề. Là một giáo viên toán học, cô thật lòng cảm thấy, từ bỏ thi đấu hơi tiếc nuối, huống hồ em đã đạt giải nhất cấp tỉnh rồi. Chỉ cần đi tập huấn đội tuyển quốc gia một thời gian, dù cuối cùng không giành được huy chương vàng, em cũng có thể nhận được không ít cơ hội được các trường đại học tiến cử đi học.”
Lời cô Vu tha thiết, lời trong lời ngoài đều thay cô cảm thấy không cam lòng.
Chuyện thi đại học vô cùng quan trọng, đi thi đấu và đi thi đại học là hai con đường hoàn toàn khác nhau, bắt buộc phải có sự lựa chọn. Vô vàn phù sa qua sông, chỉ có lác đác vài hạt sẽ lệch khỏi dòng chảy, may mắn nhảy ra, lên bờ trước.