5
Phần lớn học sinh vẫn răm rắp tuân thủ quy định, cứ thế mà học hành.
Thi đấu ở trường thì chỉ cần có tố chất thiên phú thôi.
Cũng chính vì điều này mà rất nhiều người chọn bỏ thi đấu, nhưng nữ sinh trước mặt thì lại khác.
Cô được công nhận là một tuyển thủ có thiên phú bẩm sinh.
Theo con đường truyền thống, nếu cứ thế này thì cô sẽ vào đội tuyển tỉnh, giành giải, rồi vào đội tuyển quốc gia. Nếu may mắn còn có thể đại diện cho đội tuyển quốc gia tham gia kỳ thi IMO. Đến lúc đó, việc vào được những trường danh tiếng hàng đầu thế giới chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng, Minh Li chỉ cười nhạt và nói: “Thưa cô, em thật sự không có ý định theo học nữa.”
Không có lý do, không có lời bào chữa nào, cô không cho cô Vu cơ hội để khuyên nhủ thêm.
“Cô yên tâm, em sẽ chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học ạ.”
Thần sắc cô kiên định, cô Vu vốn định khuyên thêm vài câu nhưng cuối cùng chỉ thở dài, vỗ vai cô: “Thôi được rồi, gần đây em cứ tập trung vào việc học trên lớp trước nhé, cố gắng theo kịp. Sau này nếu có thay đổi ý định thì nhất định phải nói chuyện với cô. Thôi, chúng ta về lớp học thôi.”
“Vâng ạ.”
Khi trở lại lớp, cô đi theo cô Vu vào phòng học từ cửa trước.
Cánh cửa vừa đẩy ra, mấy chục ánh mắt đã đổ dồn về phía cô
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất khó chịu, huống chi là cả một phòng đầy ánh mắt như vậy. Các bạn học hôm qua còn đang vội vàng làm bài tập bổ sung, nay cũng đều biết tin từ khắp nơi: à, lớp mình có bạn mới.
Phản ứng đầu tiên của họ chính là tò mò.
Minh Li không hề thích cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cô cực kỳ không thích.
Cứ như mọi hành động của mình đều sẽ bị phóng đại, quay chậm, rồi mặc cho người khác soi mói.
Mà cô vốn dĩ toàn những tật xấu nhỏ nhặt, chẳng có ưu điểm gì nổi bật.
Cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Cô Vu đứng trên bục giảng vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người nhìn lên bảng. Lúc này Minh Li mới sực tỉnh, trường Nhất Trung lại sắp xếp một cô giáo trẻ như vậy làm chủ nhiệm lớp, nhìn qua cũng chỉ như vừa tốt nghiệp đại học, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, liệu có trấn áp được học sinh trong lớp không nhỉ?
“Khai giảng năm học mới, chúng ta nhấn mạnh chuyện này nhé,” Cô Vu quét mắt khắp lớp, nói: “Chuyện cũ rích thôi, vấn đề điện thoại di động.”
Phía dưới mấy chục người nhao nhao ồn ào, xì xào một câu.
“Cứ tưởng chuyện gì cơ chứ!”
“Cô ơi, cái này còn phải nói ạ?”
“Tụi em đều rất tự giác mà.”
“Yên tâm đi ạ, không ai lén lút mang điện thoại đâu!”
Tiếng ồn ào hỗn loạn như một cái chợ, bạn nói một câu tôi nói một câu, ai cũng tranh lời.
Cô Vu cười vỗ hai cái tay, sau đó, cả lớp thật sự im lặng.
“Đừng tưởng cô không biết nhé, ngày đầu khai giảng mà không mang điện thoại mới là lạ đó, đứa nào đứa nấy, ở đây diễn kịch với cô à.” Ánh mắt cô lướt qua cả lớp, dừng lại chính xác ở dãy cuối: “Nói em đấy Hạ Minh Phi, tai nghe cất đi!”
Anh ta tên Hạ Minh Phi nhưng Minh Li đặt biệt dinh là Phí Dương Dương.
Phí Dương Dương kêu lên: “Cô cứ lục soát, cô ơi, lục soát ra thì em tự phạt làm ba tờ bài thi!”
Cô Vu nói: “Còn dám cá với cô à, học kỳ một em thiếu bao nhiêu tờ bài thi rồi? Lớp trưởng đâu?”
Có một bạn nữ giơ tay.
“Báo cáo cô, Hạ Minh Phi học kỳ một thiếu 63 tờ bài thi và 4 chậu cây xanh ạ.”
Cả lớp cười vang.
Cô Vu cũng cười, “Còn dám ngang ngược thì cô cho em thêm lãi suất nhé.”
Hạ Minh Phi lẩm bẩm một câu “M*…”, rồi ngồi im thin thít trên ghế.
“Mới từ kỳ nghỉ đi học lại, có phản ứng gián đoạn là bình thường, nhưng chúng ta nói trước nhé, điện thoại di động là tuyệt đối không được mang vào phòng học. Nếu cô bắt được, phạt bài thi cộng cây xanh cộng mời phụ huynh, hiểu chưa?”
Cả lớp lại một trận kêu rên.
“Thôi được rồi, đừng than nữa, mau mau làm bài tập đi.”
Cô Vu tuy không chỉ đích danh cô ấy, nhưng Văn Đường lại thấy chột dạ. Nhà cô ấy khá xa, ở ký túc xá trường nên tạm thời mang theo một cái điện thoại cục gạch để liên lạc. Vậy là tuần sau về nhà thì phải để điện thoại ở nhà thôi, nếu không bị kiểm tra là tiêu đời.
Văn Đường vô thức nhìn sang bạn cùng bàn, rồi giật mình. Chỉ thấy Minh Li thản nhiên lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, đặt lên bàn, gõ gõ gửi tin nhắn cho ai đó.
Văn Đường bị hành vi nguy hiểm cấp độ cao này của cô dọa đến há hốc mồm, cô Vu còn chưa đi đâu!
Minh Li, người đang “tác nghiệp” đầy nguy hiểm, nào có để ý đến vẻ mặt của Văn Đường. Cô đang vội vàng trò chuyện với bạn cùng bàn cũ.
Bạn cùng bàn cũ hỏi cô ở lớp nào, có phải là lớp tốt nhất không.
Cô quay đầu hỏi bạn cùng bàn: “Trường Nhất Trung có mấy lớp chọn thế?”
Với phong cách của Minh Lam, việc cô vào lớp chắc chắn là lớp tốt nhất rồi, nhưng Minh Li vẫn chưa rõ cấu trúc phân lớp của trường này.
Văn Đường ngẩn ra một chút, “Hình như… trường Nhất Trung không có lớp chọn đâu?”
Minh Li ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, hơi ngạc nhiên, “Cái gì?”
Hạ Minh Phi phía trước lại chen ngang: “Đúng vậy! Cậu không biết sao? Trường Nhất Trung chưa bao giờ có lớp song song hay lớp chọn gì cả ha ha ha ha ha ha!”
Họ vài ba câu giải thích, nhưng Minh Li thì đã hiểu rõ.
Trường Nhất Trung đặt điểm chuẩn đầu vào rất cao, mỗi năm đều tuyển chọn học sinh tinh hoa từ khắp Dữ Thành, cả thành phố lẫn các huyện lân cận. Ai thi đậu vào đây đều là những học bá đứng đầu khu vực, học theo mô hình lớp nên không phân biệt lớp chọn.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là, mỗi lớp đều là lớp chọn.
Minh Li quét mắt nhìn cả lớp, rồi đưa ra một kết luận: Trừ cô và cái chỗ trống ở dãy cuối, mỗi người đều là tinh anh, mỗi người đều tỏa sáng lấp lánh.
Minh Lam đúng là gan dạ thật, nửa tháng trước khai giảng mới đưa cô chuyển nhà chuyển trường, không sợ cô thi đứng cuối bảng sao?
Ánh mắt trở lại màn hình, bạn cùng bàn cũ chắc là vẫn chưa khai giảng, rảnh rỗi nên cứ liên tục gửi tin nhắn cho cô với ảnh đại diện là quả chuối vàng to đùng.
Ba Na Na: 【Cái gì? Cậu không chuẩn bị bài trước à?】
Tiểu Minh: 【Không có.】
Ba Na Na: 【Phục ghê, đúng là đại lão có khác. Vậy cậu thi cử sao đây, đề bên đó với Hải Thành đâu có giống nhau?】
Tiểu Minh: 【Không vội, dù là thi tháng thì cũng còn một tháng nữa, đủ để tớ làm quen với dạng đề.】
Ba Na Na: 【Thôi được rồi, ai bảo cậu học giỏi thế cơ chứ.】
Ba Na Na: 【À nói này, cậu giúp tớ để ý kỹ xem nhé, một thành phố lớn như vậy mà không tìm được một anh đẹp trai nào sao? Trên mạng đều nói Dữ Thành đâu đâu cũng là oppa chân dài mà, ếch hai chân khó tìm, đàn ông hai chân không khó tìm sao?】
Ngón tay Minh Li lướt nhanh gõ chữ, zhenmeiyo——
Ừm? Đàn ông hai chân?
Khoan đã?
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh, áo hoodie trắng, khi cười lên đôi mắt rất sáng. Minh Li vô thức cong khóe môi, 【Hình như có một người.】
Ba Na Na: 【?】
Tiểu Minh: 【Nhưng có một vấn đề nhỏ——】
Cô vừa định trả lời, khóe mắt liếc thấy bóng người xuất hiện ở cửa, liền nhanh nhẹn nhét điện thoại vào ngăn bàn.
Cô giáo cầm một xấp bài thi đi vào, Minh Li lúc đó liền cảm thấy tư thế này không đúng.
“Nào, truyền xuống dưới nhé. Quy tắc cũ, chỉ xem qua đề thôi, rồi đổi với lớp 2 để chấm bài.”
Cô sững sờ.
Cho đến khi Hạ Minh Phi ở hàng trên đưa bài thi cho cô
“Cậu không phải nói là tự học sao?”
Hạ Minh Phi gãi gãi mũi, “Tớ có nói là tự học đâu, tớ nói là không học bài mới cũng không giao bài tập, nhưng có nói là không thi đâu.”
Sau đó, anh ta liền nhìn thấy hai chữ “tuyệt vọng” trên mặt Minh Li.
Phí Dương Dương cười chết: “Không sao đâu, kiểm tra tiếng anh nhỏ nhặt sợ gì chứ, Khanh Khanh cô ấy dễ tính lắm, yên tâm đi yên tâm đi!”
Minh Li nghe không hiểu gì, vẫn là Văn Đường tốt bụng giúp cô giải thích.
“Khanh Khanh là cô giáo tiếng anh của chúng ta, cô là người Mãn tộc, nên chúng ta gọi cô là Khanh Khanh.”
Dám trực tiếp gọi biệt danh giáo viên sao?
Minh Li thầm nghĩ: Vị cô giáo Khanh Khanh này chắc chắn là người rất hòa đồng.
Cầm trên tay là một bộ đề thi tiếng anh, Minh Li lật tới lật lui, trái tim cuối cùng cũng tan nát.
Trừ phần đọc hiểu ra, không có một dạng đề nào quen thuộc cả.
Thời gian làm bài một tiếng, chấm điểm và xếp hạng tại chỗ, vừa làm xong là có kết quả luôn!
Minh Li chỉ muốn lột da Ba Na Na, nói cái gì ra cái đó, đúng là cái miệng quạ đen.
Cô giáo tiếng Anh được gọi là Khanh Khanh năm ngoái mới sinh con gái, nhìn ai cũng ánh mắt hiền từ, thân hình cô giáo hơi tròn trĩnh, đi lại lắc la lắc lư, rất đáng yêu.
Phát xong bài thi, cô giáo ngẩng đầu nhìn dãy cuối, nói: “Đừng quên để lại cho Du Xán một tờ nhé, ai ở gần nhà em ấy nhất? Về nhà thì đóng gói mang qua đi, ngày mai bảo em ấy gửi ảnh đáp án cho cô.”
Hạ Minh Phi giơ tay: “Yên tâm đi Khanh Khanh, em sẽ mang đi, đảm bảo sẽ trông chừng cậu ấy hoàn thành.”
Khanh Khanh cười vẫy vẫy tay nói: “Không cần đâu, cô tin tưởng em ấy.”
Học sinh cười phá lên: “Ha ha ha ha ha Phi Tử cậu tính sai rồi…”
Minh Li nhìn về phía dãy cuối phòng học, cái chỗ trống đó đơn độc dựa vào cuối cùng, ngay cả bạn cùng bàn cũng không có.
Cô hỏi: “Người kia là…?”
Văn Đường theo ánh mắt cô ấy nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Chính là bạn thường xuyên đứng nhất lớp chúng ta đó, tên là Du Xán, nhưng mấy ngày nay cậu ấy không đến, hình như là xin nghỉ.”
Cái người 935.5 điểm đó á? Hóa ra cậu ấy ngồi ở đó.
Minh Li hơi thất vọng, vốn còn muốn xem thử trông thế nào nữa chứ.
“Xin nghỉ?”
Bạn cùng bàn nói: “Đúng vậy, chắc là… đi tham gia tập huấn thi đấu gì đó, tớ cũng không rõ lắm.”
Minh Li nhạy bén bắt được từ khóa: “Thi đấu gì?”
Văn Đường cũng không dám chắc, “Hình như là toán học thì phải, cậu ấy vẫn luôn tham gia thi đấu toán học.”
Cô đang định tìm hiểu thêm vài câu, nhưng theo lệnh của Khanh Khanh, chủ đề đột ngột dừng lại, bài kiểm tra bắt đầu.
Lớp 1 cuối cùng vẫn là lớp 1
Giây trước, tất cả còn đang than thở làm bài tập, nói đùa ríu rít buôn chuyện bát quái, giây sau, bài thi vừa phát xuống, mọi người như bị trù ếm, miệng câm nín, ngay lập tức đi vào trạng thái làm bài, đứa nào đứa nấy cũng nghiêm túc hơn hẳn, ngay cả Hạ Minh Phi ở hàng đầu cũng làm bài thành thật.
Minh Li trong lòng cảm thán một câu: Đúng là lũ học bá biến thái
Có bài kiểm tra tức là có xếp hạng, có xếp hạng tức là có sự chênh lệch.
Nhưng dù sao cũng là lần kiểm tra đầu tiên khi vào lớp mới, ngoài lo lắng ra, Minh Li còn có chút mong đợi. Cô cũng rất muốn biết, lớp 1 truyền thuyết mạnh đến mức nào, quan trọng hơn là, cô cần làm rõ vị trí của mình trong lớp để định hướng cho hai năm cố gắng sắp tới.