3
“Tôi đến từ Hải Thành.”
Nam sinh mặc áo phông xanh, da hơi ngăm, nhưng trông rất năng động. Có điều, anh ta chẳng thèm tự giới thiệu gì cả.
Minh Li thầm đặt cho anh ta biệt danh là Phí Dương Dương.
Phí Dương Dương nghe xong thì phấn khích hẳn lên, “Hải Thành à, tôi biết mà! Bà ngoại tôi là người Hải Thành đấy! Năm nào tôi cũng về thăm bà, xa lắm, đi máy bay cũng mất hơn ba tiếng lận!”
Minh Li đáp: “Ừm.”
Phí Dương Dương vừa há miệng định làu bàu thêm vài câu, khóe mắt anh ta liếc về phía cửa lớp, “Ối giời ơi! Nhanh lên, nhanh lên! Đề thi Ngữ Văn đây rồi!”
Ngay lập tức, anh ta quay phắt người lại.
Minh Li ngước mắt nhìn sang, giây tiếp theo, một cô giáo ôm một chồng sách bước vào lớp, “Hạ Minh Phi, em làm gì đấy! Đang giờ tự học mà, ngày đầu khai giảng đã xúm lại nói chuyện rồi, không làm bài tập mà còn rảnh rỗi buôn chuyện à?”
Cô giáo vừa đến gần, những cuộc trò chuyện râm ran xung quanh im bặt. Nhưng im lặng thì im lặng vậy thôi, ai nấy đều lộ rõ vẻ sốt ruột, vội vàng hoàn thành bài tập còn dang dở.
Đặc biệt là Phí Dương Dương ở bàn đầu tiên, trên bàn anh ta bày cùng lúc ba tờ đề thi, chỗ này viết một nét, chỗ kia vẽ một đường, loay hoay như thợ trát vữa vậy.
Minh Li không có bài tập nên rảnh đến chán, cô cứ lặng lẽ ngồi trong lớp suốt buổi chiều, không nói lấy một câu với bạn cùng bàn, đi lấy nước ba lần, đi vệ sinh hai lần. Hai câu cô nghe nhiều nhất lần lượt là “Không kịp rồi” và “Cho tớ chép với”.
Sau một buổi chiều mơ màng, Minh Li lững thững về nhà.
“Con về rồi đấy à?”
Trong bếp, tiếng máy hút bụi cũ kỹ ầm ĩ hòa lẫn tiếng dầu ăn xèo xèo. Cô bước đến rửa tay và thấy Minh Lam, mẹ cô, lại đang đeo tạp dề xào rau.
“Hôm nay mẹ không bận, về sớm nấu cơm cho con.”
Điều này thật hiếm có. Mẹ cô gần như không bao giờ xuất hiện trong bếp, thời gian của mẹ luôn dành cho những việc có giá trị hơn, ví dụ như làm thêm giờ.
Càng hiếm có hơn nữa, đây là lần đầu tiên hai mẹ con hòa giải sau trận cãi vã.
“Ngày đầu khai giảng, con hòa đồng với bạn bè thế nào?”
Minh Lam hỏi một cách tự nhiên, cứ như thể cuộc cãi vã trước đó chưa từng xảy ra.
Minh Li nói bừa: “Cũng khá tốt ạ, bọn con tự giới thiệu, nhớ tên mấy bạn xung quanh rồi, mai hẹn nhau đi ăn cơm.”
“Được thôi, giúp mẹ lấy đĩa cá ra đây.”
Lại thế nữa rồi.
Không khác gì so với tất cả các cuộc cãi vã trước đây.
Trận cãi vã nảy lửa, rồi im lặng, sau đó, có thể là một bữa cơm, hoặc một bộ quần áo mới, mẹ đơn phương tuyên bố hòa giải.
Hòa giải một cách không rõ ràng, khó hiểu.
Nhưng kết cục thì đều như nhau, mẹ hiền con thảo, êm ấm tốt đẹp.
Minh Lam múc thức ăn ra đĩa rồi nói: “À đúng rồi, lúc mẹ tan làm về có gặp ông cụ hàng xóm tầng trên, nhàn rỗi buôn chuyện vài câu, ông ấy cũng dễ tính lắm. Hộp bánh trên bàn này là ông ấy mang cho đấy.”
“Ông cụ ạ?”
Minh Lam nói: “Ừ, hình như ông ấy ở cùng với cháu ngoại thì phải, thằng bé chắc cũng bằng tuổi con. Con chưa gặp bao giờ à?”
Minh Li đang uống nước thì suýt sặc, vội vàng nói: “Không, con chưa gặp ạ.”
“Ông cụ là giáo sư đấy, phong thái nho nhã. Vừa hay mẹ làm nhiều sườn xào chua ngọt quá, ăn cơm xong con mang lên biếu ông ấy một ít nhé.”
Minh Li cúi đầu ăn sườn, ánh mắt hơi lảng tránh, “Vâng ạ, con đi đưa luôn.”
“Lát nữa con lấy mấy quyển sách trong phòng ngủ của mẹ mang đi cùng, coi như là quà cáp. Dọn về đây hơn nửa tháng rồi mà chưa chào hỏi ai cả, ngại chết. Nếu không phải hôm nay gặp ông cụ thì mẹ còn tưởng tầng trên không có ai ở đấy.”
Minh Lam ăn cơm xong thì dọn dẹp bát đũa của mình, rồi dặn dò: “Mẹ phải đi họp đây, con tranh thủ mang đi đi, không lát nữa sườn nguội mất.”
“Vâng, con đi luôn đây ạ, mẹ cứ đi làm việc đi.”
Ăn cơm xong, mẹ cô đi làm, cô phụ trách rửa bát dọn dẹp bàn ăn, phân công rõ ràng.
Cô không tìm thấy sách mẹ cô nói ở đâu, đành lấy mấy quyển từ phòng mình. Một tay xách hộp giữ nhiệt, một tay ôm sách, cô lại bước lên cầu thang.
Người mở cửa vẫn là chàng trai hôm qua.
Anh ngồi trên xe lăn, vẫn bộ đồ hôm qua, áo hoodie trắng, chăn che kín chân đến tận đất. Nhưng lúc này, Minh Li mới nhìn rõ mặt mũi
Không biết có phải do bệnh tật hay không mà da anh rất trắng. Tối qua, cô chỉ thấy mắt anh sáng, hôm nay nhìn kỹ thì mí mắt anh có nếp mí đôi rất nhẹ, đồng tử đen láy, đôi mắt sáng ngời, như chứa đầy sao vụn.
Tóc anh vẫn hơi rối, khiến cả người trông rất lười biếng, lưng tựa vào xe lăn như ông hoàng vậy.
Chàng trai lười biếng mở miệng: “Là cậu à, có chuyện gì không?”
Vừa nhìn thấy anh là Minh Li lại nhớ đến chuyện tối qua, cô lại thấy chột dạ.
Cô đứng ở cửa và đưa hộp giữ nhiệt qua, “Cái đó… Mẹ tôi làm sườn heo chua ngọt, nếu không ngại thì…”
“Ai đấy?” Giọng một ông cụ từ xa vọng lại gần.
Cô theo tiếng nói vọng qua, quả nhiên có một ông cụ đeo kính bước ra.
Cô rất lễ phép chào hỏi: “Ông ơi cháu chào ông ạ, cháu ở tầng dưới, mang ít sườn biếu ông ạ.”
“Ôi chao, cháu ngoan, vào đây, vào đây mau! Sao lại còn mang đồ đến thế này, khách sáo quá!”
Thái độ của ông cụ rất nhiệt tình, Minh Li ậm ừ rồi cũng theo vào nhà.
Cô ngượng nghịu ngồi trên sofa, chàng trai kia thì tay không nhàn rỗi, tự mình đẩy xe lăn đi xem phim trong phòng khách.
“Cháu nếm thử trà ông pha thế nào?” Ông cụ hiền từ rót cho cô một ly trà nóng.
“Cháu cảm ơn ông ạ, phiền ông quá.” Minh Li vội vàng nhận chén trà.
“Cháu học cấp ba à?”
Minh Li nói: “Vâng, năm nay cháu học lớp mười ạ.”
“Lớp mười à,” ông cụ hình như lại nghĩ ra điều gì đó, “Lớp mười đều khai giảng hôm nay đúng không?”
Minh Li nói: “Vâng, sáng nay khai giảng ạ.”
“Cháu ngoan, nghe mẹ cháu nói, thành tích học tập của cháu cũng rất xuất sắc đấy.”
Ông cụ khen cô thật lòng, điều này càng khiến Minh Li không biết phải làm sao.
Giây tiếp theo, ông cụ thở dài, “Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Xán hôm nay cũng phải đi báo danh…”
Cô theo ánh mắt của ông cụ nhìn sang, phần eo của chàng trai vẫn được che bằng tấm chăn dày.
Cô liếc nhìn trộm anh trên xe lăn, ann đang chuyên chú xem phim, tay tùy tiện cầm chai Coca. Từ góc của cô chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt anh, dường như đang nhíu mày không vui.
Minh Li thở dài trong lòng, nói đến chủ đề này, chắc anh phải hụt hẫng lắm.
Nghe giọng điệu tiếc nuối của ông cụ, trong lòng Minh Li cũng nặng trĩu như tảng đá lớn. Cô vội vàng an ủi ông: “Ông đừng nói thế, ông ơi, thế sự khó lường…”
Cô nói luyên thuyên một hồi, cuối cùng đành cứng họng nói: “Ông ơi cháu xin phép về trước ạ, cháu về sau sẽ thường xuyên đến thăm ông!”
“Ồ, không ngồi thêm lát nữa à? Vậy cháu mau về học bài đi,” ông cụ đứng dậy, nói với chàng trai “Tiểu Xán! Cháu tiễn một đoạn!”
Minh Li nghe xong liền xua tay lia lịa, “Không cần, không cần, không cần tiễn cháu đâu ạ, cháu chào ông!”
Cô gần như nhảy tót lên và chạy trốn nhanh như cắt.
Cô không phải lúc nào cũng phản ứng mạnh mẽ như vậy, phần lớn thời gian cảm xúc của cô rất ổn định, cứ như người đã chết vậy.
Nhưng hễ chàng trai kia nhìn thấy cô, cô lại cảm thấy như bị gương chiếu yêu bắt được tia phóng xạ vậy, không biết giây nào sẽ bị anh lôi chuyện nửa đêm lên lầu tìm hiểu cho ra lẽ
Sau này ngàn vạn lần đừng gặp lại.
“Đưa rồi à?” Minh Lam vừa họp online xong bước ra.
“Vâng, ông cụ ấy bảo mai sẽ mang hộp giữ nhiệt sang trả ạ.” Minh Li nói, “Mai con lại sang lấy một chuyến vậy, để họ mang sang thì ngại lắm.”
“Ồ được thôi. Con không hỏi thăm xem chàng trai kia tên gì à? Cũng bằng tuổi con đấy, biết đâu lại là bạn học.”
Bạn học thì không thể nào, Minh Li thầm nghĩ, tốt nhất là đừng hỏi, tình huống đặc biệt, có khi anh còn chưa từng đi học ấy chứ.
Cô hồi tưởng lại, nghe ông cụ gọi anh là Tiểu Thái.
Thái?
Cô nói: “Chắc là họ Thái ạ.”
Trên lầu, căn hộ 404.
“Nhìn xem, đứa trẻ này còn mang đồ ăn ngon sang đây, thật là tốt bụng,” ông cụ vừa uống trà vừa không ngớt lời khen ngợi cô, rồi quay đầu nói: “Sao hai hôm nay cháu cứ ngồi xe lăn mãi thế? Cái này là mẹ cháu chuẩn bị cho ông đấy, cháu chiếm dụng là sao hả?”
Du Xán vén tấm chăn lên, đứng dậy khỏi xe lăn, để lộ cái chân phải bó bột. Anh nhảy lò cò đến trước bàn ăn, cầm lấy mấy quyển sách trên bàn, “Đừng nói nữa ông ơi, hôm qua bên quảng trường có công viên giải trí mới khai trương, đông người quá, Từ Kinh Lâm với bạn bè lười xếp hàng, cứ nhất quyết đẩy cháu đi lối đặc biệt, thế là phải lôi xe lăn ra đấy.”
Ông cụ lườm anh một cái, “Sao cơ? Cháu có giấy chứng nhận tàn tật à?”
Du Xán cạn lời, ngửa đầu ừng ực uống một cốc nước lớn, “Người ta không cần giấy chứng nhận tàn tật, có xe lăn là được miễn xếp hàng ạ.”
Thế mới nói, có một người bạn ngồi xe lăn hạnh phúc đến mức nào.
Công viên giải trí khai trương đông nghẹt người, riêng việc xếp hàng đã mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Cả lũ ung dung đẩy Du Xán đi vào, trên đường chơi mệt không có chỗ ngồi thì lại đuổi anh xuống, thay phiên nhau ngồi lên xe lăn nghỉ ngơi. Xong xuôi, đứa nào đứa nấy còn lấy bút ra ký tên lưu niệm lên cái chân bó bột của Du Xán.
Cái chân bó bột trắng tinh bị vẽ nguệch ngoạc lung tung, gặp ai anh cũng phải che lại, sợ mất mặt.
Ông cụ càu nhàu, “Nghe nói nhà dưới mới chuyển đến, cháu rảnh rỗi thì chiếu cố người ta một chút đi. Hai đứa bằng tuổi nhau, người trẻ nói chuyện cũng có nhiều chuyện chung.”
Du Xán nghe xong liền vui vẻ, “Chân cháu thế này còn chiếu cố được ai hả ông? Hay là cháu hỏi thử người ta có muốn đi công viên giải trí không, cháu cũng làm cho cậu ấy cái vé VIP đi đường tắt?”
Ông cụ “sách” một tiếng, “Lại nói lung tung rồi, ai rảnh rỗi như cháu mà cứ chạy ra ngoài mãi? Chân đã bị thương thế kia cũng không chịu nghỉ ngơi, cháu vẫn còn đau nhẹ lắm!”
Du Xán chẳng hề để tâm: “Ông ngoại, đây là vết thương vinh quang của cháu đấy, huy chương vì thấy việc nghĩa ra tay hiệp nghĩa.”
“Huy chương cái nỗi gì, cháu mau đi thay cái bó bột đen xì kia đi,” ông cụ chỉ vào cái chân phải bó bột của anh vẻ ghét bỏ: “Cháu bao lâu mới khỏi đây?”
Du Xán nói: “Bác sĩ bảo ít nhất một tháng ạ.”