Đến ngày hẹn, Khương Vãn Nguyệt thay một bộ y phục mới, tự tay điểm trang gọn gàng, lại khoác thêm áo choàng rồi mới bước ra ngoài.
Tấm áo choàng ấy được lót lông thỏ trắng muốt bên trong, tuy không quý giá như da hồ ly hay lông chồn, nhưng lại thanh nhã vượt trội nhờ sắc trắng tinh khôi. Vải ngoài cũng là gấm lụa trắng cùng tông, vừa khéo dung hợp với cảnh sắc tuyết phủ ngoài sân, như ẩn như hiện.
Ngay trước cổng phủ, Tĩnh Vương đang trò chuyện với quản gia. Nghe có người bẩm “Khương di nương đến”, chàng theo bản năng ngẩng đầu lên, bất giác sững sờ.
Khương Vãn Nguyệt cả người tuyết trắng, nhẹ nhàng bước qua bậc cửa, phảng phất như hòa làm một thể với trời đất tuyết rơi.
Tấm áo choàng nàng mặc, khi xoay người một vòng, bỗng hiện lên mảng hồng mai tinh tế — từng nhánh uốn lượn, từng đóa nở rộ, như tranh họa trên nền tuyết trắng, sinh động tựa như thật.
“Vương gia?” Nàng khẽ gọi.
Tĩnh Vương hồi thần, nhìn áo nàng, thuận miệng hỏi:
“Áo này… nàng tự làm sao?”
“Vâng,” Khương Vãn Nguyệt mỉm cười, giọng nói nhẹ như tơ. “Là thiếp tự tay vẽ mẫu, cùng các nha hoàn thêu suốt mấy ngày mới xong. Vương gia thấy có đẹp không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play