Đêm ấy, Tĩnh Vương nghỉ lại ở thư phòng.
Vinh An được lệnh truyền tin ra hậu viện. Mãi đến khi tin tức được truyền tới, đèn đuốc ở các viện mới lần lượt tắt dần.
Duy chỉ có hoa viên phía đông, nơi sát bên dòng suối, ánh đèn vẫn rực sáng như ban ngày.
Tạ Lan Tích đang ném bao cát.
Chứ không phải gốm sứ hay hoa quý, nàng đang tập ném bao cát, từng túi nhỏ được nàng tung ra, không lệch nửa phần, trúng ngay vào giá gỗ cách đó hai mươi bước.
Trên giá gỗ treo một chiếc gối lớn, phía trên còn dán một tờ giấy vẽ hình người. Dù nét vẽ vụng về đến khó phân biệt chân dung, nhưng nghe Tạ Lan Tích vừa ném vừa mắng chửi thì chẳng khó đoán là ai.
“Lạc Thanh Thanh! Đồ tiểu nhân gian trá! Dám dối gạt ta! Khương Vãn Nguyệt, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, còn dám nhân lúc ta gặp nạn mà giẫm thêm một cước!”
Bao cát ném xong, nàng đổ sụp xuống bàn, òa lên khóc như đứa trẻ bị ai ức hiếp.
“Vương gia… đến cả một lần cũng không đến nhìn ta…”
Tiểu nha hoàn Xảo Nhi bên cạnh khẽ an ủi:
“Di nương đừng buồn nữa. Vương phi đã ra lệnh cấm túc, Vương gia dù có nhớ thương cũng không thể trái ý người. Nhưng nô tỳ dám chắc, trong lòng Vương gia vẫn luôn nhớ tới người đó ạ. Hôm trước lão gia còn nhờ người mang quà tới, chẳng phải vì nhớ người hay sao?”
Tạ Lan Tích liếc đám hộp lễ trên bàn, hừ lạnh một tiếng:
“Nhớ ta? Hắn chẳng qua là muốn ta thay hắn nói tốt trước mặt Vương gia thôi!”
Tạ gia đông anh em, tỷ muội chồng chất, nàng vốn chẳng phải người được cưng chiều nhất. Lúc đầu muốn gả người vào phủ Tĩnh Vương, cũng chẳng định chọn nàng, chỉ vì tam tỷ và ngũ muội tranh nhau đến mức một người bị hủy dung, một người mất giọng, cuối cùng nàng mới được chọn.
Tạ Lan Tích tự biết mình không lanh lợi, nhưng dung mạo xinh đẹp, trong phủ lại chẳng có mấy người nổi bật hơn nàng. Vốn tưởng chỉ cần giữ được sắc đẹp là sẽ giữ được lòng người.
Nào ngờ vừa yên ổn vài tháng, Khương Vãn Nguyệt đã vào phủ.
Nàng ghen tỵ, nàng giận dữ, nhưng trong lòng lại là sợ hãi nhiều hơn.
Nếu đến cả lợi thế duy nhất là nhan sắc cũng chẳng bằng người ta, thì… Vương gia còn nhìn nàng làm gì?
Nàng từng mưu tính đuổi Khương Vãn Nguyệt đi, nhưng đấu trí không bằng người, cuối cùng chính mình lại bị vạ.
Tạ Lan Tích khóc mãi, không ngừng nghỉ.
Xảo Nhi đứng một bên sốt ruột, an ủi thế nào cũng không có tác dụng. Chợt nhớ lại trước đó từng nói chuyện với nha đầu Mật Nhi bên viện khác:
“Di nương nhà chúng ta kỳ thật cũng không phải người xấu, chẳng qua bị người xúi giục nên mới nhằm vào Khương di nương. Nay di nương còn bảo ta mang ít đồ tới tặng nàng ấy. Tuy lễ mọn, không sánh được với Lạc di nương, nhưng cũng là chút lòng thành.”
Xảo Nhi nghĩ thầm: Chủ tử mình chẳng phải người khôn ngoan, tốt nhất đừng đối đầu với mấy kẻ thông minh kia. Đấu không lại lại còn bị hại mà không biết. Như Lạc di nương chẳng phải là ví dụ sống đó sao?
Ngay cả Quan di nương kia, bao nhiêu ngày nay cũng chẳng thèm đến thăm một lần. Trái lại là Khương Vãn Nguyệt, còn cho người đưa lễ vật tới.
Nghĩ tới đây, Xảo Nhi khẽ hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
“Di nương… Khương di nương dù có đẹp đến đâu thì cũng không có nhà mẹ đẻ mà dựa vào, ở trong phủ chẳng khác nào chiếc thuyền không neo.”
Tạ Lan Tích hơi ngừng khóc, tai bắt đầu lắng nghe.
Xảo Nhi vội nói tiếp:
“Người trước đây chỉ nghĩ làm khó Khương di nương, nhưng có ích gì đâu? Dù có đuổi được nàng ấy đi, sẽ chẳng có kẻ đẹp hơn được đưa vào sao? Nay Vương gia được Hoàng thượng ưu ái, chỉ sợ sau này còn được ban thêm mỹ nhân.”
Tạ Lan Tích nghe mà sắc mặt tái dần, như thể nhìn thấy tương lai u ám mờ mịt của mình.
Nhưng Xảo Nhi lại tiếp lời:
“Có điều… từ trước tới nay, dù Khương di nương có vào phủ hay chưa, Vương gia chưa từng quên người, phải không? Điều đó chứng minh Vương gia vẫn là thương người đấy thôi. Di nương cứ nghĩ Khương di nương đẹp hơn mình, nhưng trắc phu nhân, vương phi chẳng phải đều là giai nhân đó sao?”
Tạ Lan Tích ngơ ngác, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi muốn nói gì?”
Xảo Nhi nghiêm túc:
“Nô tỳ chỉ muốn nói, Vương gia thích người không phải vì dung mạo, mà vì tính tình. Người lúc nào cũng đáng yêu, dịu dàng, khiến người khác không thể ghét bỏ. Đó mới là điểm đặc biệt của người đấy ạ.”
Tạ Lan Tích thoáng sững người, lông mi nhẹ lay động.
Xảo Nhi không bỏ lỡ cơ hội:
“Chỉ cần người vẫn giữ được nét duyên dáng như xưa, Vương gia nhất định sẽ không rời mắt khỏi người.”
Tạ Lan Tích như bừng tỉnh:
“Phải rồi… Vương gia từng nói ta thú vị, khác biệt với những người khác.”
Nàng ngẫm nghĩ thêm:
“Vương gia hình như không thích người quá thông minh. Như Quan tỷ tỷ kia, vừa thông tuệ vừa xinh đẹp, vậy mà Vương gia lại hiếm khi lui tới.”
Xảo Nhi gật đầu lia lịa:
“Phải đó! Nô tỳ trước giờ không dám nói, nhưng thực lòng cảm thấy Quan di nương chẳng phải thật lòng đối tốt với người. Nàng ta chỉ biết lợi dụng người thôi.”
Với Tạ Lan Tích, nếu không nói trắng ra, nàng sẽ chẳng hiểu. Quả nhiên, vừa nghe thế, mắt nàng trợn to, đầu óc xoay chuyển chậm chạp cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động.
“Ta liền nói mà, sao mỗi lần xảy ra chuyện xấu đều rơi vào đầu ta?!”
“Đúng là tiện nhân!”
“Nàng ta và Lạc Thanh Thanh đều là một giuộc, mưu mô hiểm độc!”
Tạ Lan Tích lập tức bật dậy, đi qua đi lại trong phòng, tức giận đến mức thở phì phò, nhưng lại không còn khóc nữa.
Nàng cứ thế mắng chửi hai người kia cả đêm, oán giận ghen ghét với Khương Vãn Nguyệt tạm thời cũng bị bỏ lại phía sau.
Đêm ấy, Tạ Lan Tích thức trắng.
Cùng lúc đó, Khương Vãn Nguyệt ở viện bên kia cũng không ngủ được.
Điều nàng nghĩ lại không liên quan đến hậu viện.
Biên cương đang có biến, không biết liệu có ảnh hưởng gì tới Khương gia hay không. Nếu chiến sự bùng nổ, tội nhân như Khương gia ắt sẽ bị đẩy ra chiến trường làm vật hy sinh đầu tiên.
So với nguy cơ ấy, những tranh đấu trong hậu viện quả thực chỉ là gió thoảng mây bay.
Sáng hôm sau, nàng với đôi mắt thâm quầng đến chính viện thỉnh an.
Thôi Yên nhìn thấy liền giật mình.
“Muội muội sao thế này?”
Nghĩ ngợi một lát, nàng đoán chắc Khương Vãn Nguyệt vì bị Lạc Thanh Thanh hắt nước mà thương tâm, bèn khẽ khuyên:
“Muội muội tuổi còn trẻ, lại sống tình cảm, nhưng cũng đừng vì Vương gia mà buồn thương. Người như chàng… xưa nay không phải người của tình trường. Vì chàng mà đau lòng, không đáng đâu.”
Khương Vãn Nguyệt đang mãi nghĩ chuyện trong lòng, bỗng nghe lời ấy, đôi mắt mở lớn:
“Thôi tỷ tỷ, tỷ nói chuyện này… ngay tại viện của Vương phi đấy!”
Nàng hạ giọng nhắc nhở.
Thôi Yên nhếch môi cười, thản nhiên nói:
“Có gì phải sợ? Nàng ta với ta chẳng khác gì nhau.”
Khương Vãn Nguyệt không đáp.
Thôi Yên khẽ thở dài, nắm tay nàng, nhẹ giọng khuyên:
“Muội à, đừng đặt kỳ vọng vào Vương gia làm gì. Nếu có thể sớm sinh cho chàng một đứa nhỏ, còn hơn mọi thứ.”