Khương Vãn Nguyệt quả thực có đôi phần kinh hãi.
Thời buổi này tìm đại phu không khó, nhưng muốn gặp được một nữ y có tay nghề giỏi, lại là chuyện hiếm như sao buổi sớm.
Năm xưa, tiền triều từng khuyến khích nữ tử học y. Thái Y Viện khi ấy thậm chí còn mở hẳn một học đường riêng, chuyên dạy nữ y, không chỉ để phục vụ hậu cung, mà còn đưa xuống dân gian chữa bệnh giúp người.
Thời gian ấy từng có rất nhiều danh y là nữ nhân, tiếng tăm lan xa.
Chỉ tiếc, tới triều đại này, vì kiêng kị nữ chủ mà triều đình dần dần bài xích nữ tử học y. Thái Y Viện không thu nhận nữ y, dân gian cũng dần xem nữ y như nghề hạ tiện, ngang hàng với mụ đỡ, bà mối, kẻ buôn người hay đào kép gảy đàn trong thanh lâu.
Chuyện cười đến thế là cùng.
Khương Vãn Nguyệt thu lại dòng suy nghĩ, khẽ nghiêng đầu nhìn sang Thôi Yên, nhẹ giọng hỏi:
“Thôi tỷ tỷ kết giao với vị nữ y ấy từ khi nào vậy?”
Thôi Yên mím môi, nụ cười bên má có chút nhạt đi.
“Trước kia, khi còn ở biên cương ta có quen biết nàng. Nữ y ấy sinh ra trong gia đình có nhiều đời làm nghề y, chỉ là tổ huấn của họ vốn không truyền cho nữ. Chẳng qua chiến loạn liên miên, nhà nàng mất sạch nam nhân, không còn ai kế thừa y thuật, bất đắc dĩ người trong nhà mới cho nàng học y.
Khi ta sinh con, khó sinh suýt mất mạng, chính là nhờ nàng liều mình chạy tới, mới giữ được mẹ tròn con vuông. Chỉ tiếc…”
Nói đến đây, giọng nàng dần nhỏ lại, không nói nữa.
Khương Vãn Nguyệt nhẹ nắm tay nàng, dịu dàng an ủi.
“Nói vậy, vị nữ y ấy cũng xem như ân nhân cứu mạng của tỷ và nhị công tử rồi. Nếu có cơ hội, muội cũng muốn được làm quen một phen. Dẫu phủ có đại phu, nhưng là nam nhân, nhiều lúc cũng không tiện.”
Nghe vậy, sắc mặt Thôi Yên giãn ra một chút, trong mắt cũng bớt u ám đi phần nào.
“Cũng phải.”
Tú Xuân đứng bên nhìn chủ tử một chút, lại nhìn sang Thôi trắc phu nhân, trong lòng có một suy nghĩ liều lĩnh, liền mạnh dạn cất lời:
“Trắc phu nhân, không biết vị nữ đại phu kia có nhận đồ đệ không ạ? Nếu có cơ hội, nô tỳ cũng muốn học đôi chút.”
Thôi Yên kinh ngạc quay sang nhìn nàng.
Tú Xuân hơi đỏ mặt, giọng có phần lúng túng vì đột ngột mở lời, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc.
Ngay cả Khương Vãn Nguyệt cũng ngẩn người.
Nàng không ngờ Tú Xuân lại muốn học y.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây là chuyện tốt. Dù sau này Tú Xuân có còn ở bên nàng hay không, chỉ cần học được một nghề, cũng đủ để tự nuôi sống bản thân.
Khương Vãn Nguyệt mỉm cười, quay sang nói với Thôi Yên:
“Làm phiền Thôi tỷ tỷ giúp hỏi một tiếng.”
Thôi Yên gật nhẹ đầu, đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ hiếm thấy.
Ba người vừa trò chuyện vừa mỉm cười, không khí rất hòa hợp. Bất ngờ bị một giọng nói chát chúa chen ngang.
“Khương di nương từ bao giờ thân thiết với trắc phu nhân thế? Quả thật khiến người khác bất ngờ đó!”
Khương Vãn Nguyệt quay đầu, liền thấy Quan Nhu bước vào. Trên mặt nàng ta vẫn giữ nụ cười, nhưng đáy mắt lại đầy tức giận.
Khương Vãn Nguyệt thản nhiên chào hỏi:
“Hôm nay Quan di nương đi một mình sao?”
Quan Nhu cố nhịn, nhưng rồi lại không nhịn nổi, hừ một tiếng, xoay đầu sang bên.
“Ta đâu có bản lĩnh như Khương di nương, vừa được Vương gia để mắt, lại vừa khiến trắc phu nhân yêu mến.”
Thôi Yên liếc nhìn nàng một cái, ra vẻ ngạc nhiên:
“Đây là Quan di nương sao? Ta còn tưởng là La di nương đấy.”
Câu này khiến cả Khương Vãn Nguyệt khẽ bật cười.
La di nương vốn nổi tiếng chua ngoa, mỗi lời nói ra đều đầy châm chọc mỉa mai.
Quan Nhu mặt đỏ bừng, giận đến mức suýt không thốt nên lời.
“Ta nào dám sánh với La di nương! Người ta bây giờ là trái tim trong lòng Vương gia kia mà!”
Khương Vãn Nguyệt chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi:
“Sao hôm nay không thấy La di nương?”
Đang lúc nói chuyện, Vương phi đã từ trong bước ra.
Nhìn thấy ba người đang ngồi, sắc mặt bà lập tức trầm xuống.
Vương phi lẳng lặng ngồi vào vị trí chủ vị, phất tay cho người dâng trà, cả quá trình không thốt ra một lời nào.
Một lát sau, các nha hoàn nối đuôi nhau mang trà tới, lần lượt đặt trước mặt từng người.
Khương Vãn Nguyệt nhìn chỗ ngồi trống của La di nương, trong lòng khẽ động.
Quả nhiên, con người rất dễ thay đổi.
Vừa có chút sủng ái là đã quên mất thân phận.
Nếu không phải đời trước nàng từng trải qua hết thảy, e rằng chính mình cũng chẳng khác gì La di nương bây giờ.
Nàng nhấp một ngụm trà rồi khẽ đặt chén xuống.
Thôi Yên vẫn còn yếu, chỉ khẽ chấm môi.
Vương phi thì chẳng buồn uống lấy một giọt.
Cuối cùng, bà chợt lạnh giọng:
“Người đâu, tới Nhàn Trúc viện xem thử xem La di nương bệnh đến mức nào mà chẳng thể ra ngoài thỉnh an được!”
Bà vú bên cạnh lập tức sai mấy nha hoàn chạy đi.
Bên trong im ắng.
Mấy người không dám về trước, đành cùng nhau ngồi chờ.
Chỉ là ngồi mãi như vậy thật sự khiến người ta sốt ruột.
Khương Vãn Nguyệt hơi nhích người, ánh mắt liếc sang, thấy Quan Nhu ngồi đối diện vẻ mặt đầy mong chờ.
Ồ?
Xem ra nàng ta đang mong được xem kịch vui.
Chẳng lẽ từ sau khi Tạ Lan Tích bị cấm túc, Quan Nhu cũng bắt đầu mất kiên nhẫn?
Có lẽ là vậy.
Trước kia nhờ Tạ Lan Tích, Quan Nhu mới ra vẻ khôn ngoan. Kỳ thực, nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Đợi thêm một lúc, bà vú kia quay về, sắc mặt đầy bất mãn.
“Lão nô vừa đến Nhàn Trúc viện, mới nói được vài câu, La di nương đã kêu không khỏe, còn bảo người đi gọi phủ y.”
Vương phi cười nhạt một tiếng, nâng chén trà đã nguội uống một ngụm.
“Nếu bệnh thật thì cứ mời phủ y đến khám. Đúng rồi, báo với Vương gia một tiếng, nói rằng La di nương bị bệnh, tạm thời không thể hầu hạ.”
Nói đoạn, bà đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua mọi người.
“Thời gian không còn sớm, các ngươi cũng nên trở về đi.”
Khương Vãn Nguyệt là người đứng lên đầu tiên, cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Ba người lần lượt rời khỏi chính viện. Thôi Yên quay đầu nhìn về phía Nhàn Trúc viện, nhẹ giọng thở dài:
“Tranh cái gì chứ…”
Quan Nhu dùng khăn che miệng, vẻ mặt rõ ràng là rất vui vẻ.
Khương Vãn Nguyệt từ đầu đến cuối không chút bất ngờ.
La di nương làm sao có thể đấu lại Vương phi?
Là chính thê, là chủ mẫu, Vương phi vốn đã nắm chắc phần thắng. Để dạy dỗ một kẻ thiếp thất, bà có trăm phương nghìn kế, chưa cần kinh động đến Tĩnh Vương.
Ngày thường bà để mặc bọn thiếp tranh đấu, là bởi vì không liên quan gì đến địa vị của bà.
Nhưng chỉ cần có người dám chống đối, bà sẽ ra tay không nương tình.
La di nương e rằng vẫn còn mơ tưởng Tĩnh Vương sẽ bênh vực.
Chỉ tiếc, nàng ta sẽ phải thất vọng thôi.
Quả nhiên, khi Vương phi cho người báo tin đến tiền viện, Tĩnh Vương chỉ nhàn nhạt đáp: “Biết rồi.” Không hề hỏi thêm một câu.
Vương phi đúng là rất hiểu Vương gia.
Hắn để tâm đến con cái, nhưng không bận tâm đến thiếp thất. Chỉ cần Vương phi không động vào đám thứ tử thứ nữ, địa vị của bà sẽ vững như bàn thạch.
Khương Vãn Nguyệt từ ngày đầu bước vào phủ đã mơ hồ nhận ra điều ấy.
Hôm nay, nàng càng thêm khẳng định.
Thời điểm này mà đi động đến Vương phi, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.