Bên này, sau khi trở về tiểu viện, Khương Vãn Nguyệt chờ một lúc lâu mới thấy Mật Nhi quay lại.
Tiểu nha đầu chạy vội vào, vẻ mặt hớn hở không giấu nổi:
“Di nương, nô tỳ nghe được rồi!”
Nàng hành lễ gọn gàng, giọng trong trẻo kể lại tường tận đoạn đối thoại giữa Tạ Lan Tích và nha hoàn bên cạnh.
Khương Vãn Nguyệt nghe đến câu “Thật coi ta là kẻ ngốc” của Tạ Lan Tích, liền bật cười khẽ.
Phải, chẳng phải đúng là ngốc hay sao?
Bị Quan Nhu giật dây bao lâu, vẫn chưa biết mình thành quân cờ trong tay người khác. Nói chuyện giữa hoa viên mà không nhìn trước ngó sau, không biết phòng tai vách mạch rừng.
Khương Vãn Nguyệt ban đầu chỉ bảo Mật Nhi nấp gần đó nghe thử, lòng không trông đợi nhiều, nào ngờ lại thành công.
“Nàng cũng may là gặp người như ta, đổi lại kẻ khác, dù có nghe được cũng chưa chắc hiểu rõ ẩn ý.”
Nàng khẽ lắc đầu, vừa nói vừa đưa cho Mật Nhi một chiếc trâm bạc, bảo lui xuống nghỉ ngơi.
Tạm thời, nàng có thể khẳng định: Lạc Thanh Thanh mang thai, là nhờ vào đơn thuốc bí truyền kia.
Nhưng lại không ngờ, Lạc Thanh Thanh dễ dàng đưa phương thuốc cho Tạ Lan Tích như vậy.
Người thường, chẳng phải đều giữ của quý như giữ tính mạng sao?
Trừ phi…
Trong đáy mắt Khương Vãn Nguyệt vụt qua tia sáng lạnh.
Phương thuốc ấy – có lẽ là giả.
Hoặc cũng có thể – có vấn đề.
Nàng bước tới mép giường, lấy ra mảnh giấy phương thuốc cũ kỹ, ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại thả về chỗ cũ.
Thứ này, tuyệt đối không thể dùng.
Chỉ không biết, bao lâu nữa Tạ Lan Tích mới phát hiện ra mình bị lừa? Với tính tình của nàng ta, nếu biết bị Lạc Thanh Thanh xỏ mũi, chắc chắn sẽ không để yên.
Khoảng thời gian này, tốt nhất nên thu mình một chút.
Tuy nàng không ngại va chạm với Tạ Lan Tích, nhưng người đang mang thai như Lạc Thanh Thanh – có thể tránh vẫn nên tránh.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Vãn Nguyệt lập tức thay đổi sách lược.
Buổi trưa, Tĩnh Vương sai người truyền lời mời nàng đến tiền viện dùng bữa, nàng viện cớ thân thể không khỏe, khéo léo từ chối.
Đến tối, Tĩnh Vương đích thân tới, nàng lại trốn trên giường, giả vờ bệnh.
Tĩnh Vương chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu trò này, bật cười:
“Trốn cái gì chứ?”
Hắn vươn tay kéo mạnh tấm chăn gấm, ném xuống đất.
Khương Vãn Nguyệt khẽ rụt người, hai tay ôm lấy cánh tay, ánh mắt vừa ấm ức vừa cứng cỏi nhìn hắn, vẻ đáng thương khiến lòng người mềm nhũn.
Tĩnh Vương nhíu mày, ngồi xuống mép giường, giọng dịu đi:
“Làm sao vậy? Ai ức hiếp nàng? Bổn vương thay nàng đòi lại công bằng.”
Khương Vãn Nguyệt mím môi, nghiêng đầu không nhìn hắn.
Hắn hiểu ngay.
Là đang giận hắn.
Một người luôn sống theo ý mình như Tĩnh Vương, lần đầu tiên cảm thấy có chút áy náy.
“Hôm qua… là ta không đúng. Đã hứa với nàng lại thất hứa. Nàng muốn gì để bù đắp, ta đều đồng ý.”
Nghe vậy, Khương Vãn Nguyệt xoay người ngồi dậy, hờn dỗi nói:
“Lời này của Vương gia, chẳng khác nào nói thiếp keo kiệt vậy. Vương gia có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh, thiếp thân chỉ là một người nhỏ bé không đáng kể, bị lãng quên cũng là chuyện thường. Huống hồ, Tạ di nương giỏi chiều chuộng người, tất nhiên Vương gia sẽ mến nàng hơn.”
Tĩnh Vương nghe nàng nói đầy giấm chua, liền bật cười:
“Ghen sao? Các nàng đều như nhau cả, đều là những tiểu nữ nhân hay hờn.”
Hắn đưa tay khẽ nhéo cằm nàng, khóe mắt mang ý cười.
Khương Vãn Nguyệt cụp mắt xuống, giọng nhẹ nhàng:
“Quả nhiên trong lòng Vương gia, thiếp và các di nương khác đều chẳng khác gì nhau.”
Nàng giả vờ đau lòng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
“Vương gia cứ về với Tạ di nương đi! Thiếp nhỏ nhen, hay tính toán, chẳng bằng người ta hiền lương rộng lượng. Vương gia đi đi.”
Dứt lời, nàng kéo chăn lên che mặt, xoay lưng không nhìn hắn nữa.
Tĩnh Vương dở khóc dở cười.
Hắn đương nhiên có thể mạnh tay kéo nàng ra, nhưng như vậy chẳng còn thú vị gì.
Khương Vãn Nguyệt bình thường hoặc dịu dàng, hoặc nghịch ngợm, nhưng dáng vẻ ghen tuông hôm nay lại khiến hắn thấy vô cùng thú vị.
Chỉ tiếc, chưa kịp dỗ dành thêm thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vinh An:
“Vương gia, Lạc di nương động thai khí. Vương phi cho người tới mời ngài sang đó.”
Vinh An trong lòng âm thầm thở dài: Khương di nương quả thật vận khí chẳng tốt.
Tĩnh Vương không thể làm ngơ, chỉ đành đứng dậy. Trước khi đi còn vỗ nhẹ lên vòng eo nàng một cái:
“Chờ bổn vương.”
Dứt lời, liền rảo bước rời đi.
Sau khi mọi người rời khỏi, Khương Vãn Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn, sắc mặt không hề có lấy một tia xấu hổ hay ghen tuông, chỉ toàn là suy tư.
Lạc di nương mới mang thai hơn một tháng, đã động thai khí?
Lại còn kinh động đến vương phi, e là không phải giả bộ tranh sủng thì chính là thể chất vốn yếu.
Có khi nào… là do phương thuốc kia?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức sai Tú Xuân đến gần.
“Ngươi đến báo với vương phi một tiếng, nói ta nguyệt sự không thuận, bụng đau liên tục, muốn nghỉ ngơi vài ngày. Giao lại mọi việc trong viện cho Hạnh Nhi trông coi, dặn kỹ các nàng – không được lui tới tiếp xúc với người ngoài.”
Tú Xuân nghe ra sự nghiêm trọng trong giọng nói của chủ tử, liền nghiêm mặt, gật đầu vâng dạ rồi đi ngay.
Lúc này, vương phi đang bận rộn ở viện Lạc di nương, đâu có thời gian đoái hoài tới người khác.
Tình trạng của Lạc di nương quả thật không tốt.
Nàng ôm bụng kêu đau liên tục, miệng không ngừng gọi “Vương gia”, khiến vương phi vốn đang nhẫn nại cũng phải sai người đi gọi Tĩnh Vương.
Khi Tĩnh Vương tới, Lạc di nương như có chỗ dựa, nước mắt giàn giụa rơi xuống.
“Vương gia, đứa nhỏ của thiếp… đứa nhỏ của chúng ta…”
Bộ dạng hoa lê đẫm lệ ấy, e rằng nam nhân nào nhìn cũng không đành lòng.
Tĩnh Vương vội vàng tới bên giường trấn an, sau đó sai gọi phủ y tới chẩn trị.
Phủ y tuy già, nhưng cũng là nam tử, phải tránh tiếp xúc quá gần với nữ chủ nhân. Thường thì cần dựng bình phong hoặc cách màn mới chẩn mạch.
Nhưng lần này Tĩnh Vương phất tay:
“Giờ là lúc nào rồi, không cần giữ những quy củ vô nghĩa kia. Cứu người quan trọng hơn.”
Phủ y nghe vậy liền tiến lên bắt mạch, rồi nói:
“Vương gia, cần châm cứu gấp.”
Hắn cho người rút áo khoác ngoài của Lạc di nương, chỉ chừa lại lớp áo mỏng bên trong, rồi mở kim bao, chọn lấy vài cây kim dài, nhanh chóng châm vào vùng bụng.
Mấy mũi kim xuống, sắc mặt Lạc di nương dần dịu lại, cuối cùng cũng thiếp đi.
Tĩnh Vương thở phào nhẹ nhõm, nói mấy câu với vương phi rồi quay về tiền viện.
Tưởng đâu thai ổn định…
Không ngờ, nửa đêm, lại xảy ra chuyện.