“Cần sắp xếp cho cô đi học không, Tử Câm tiểu thư?” Nhân viên làm việc chỉ nghĩ rằng cô là một người vô giới tính đến từ tinh cầu nào đó, có thể từng bị kỳ thị hoặc vì quá nghèo mà không có điều kiện đi học.

“Không… không cần đâu.” Cô đã từng học rồi, sau những chuyện vừa trải qua, cô cảm thấy mệt mỏi với việc học. Ở thế giới này, có lẽ không cần nữa.

“Tử Câm tiểu thư đừng lo, Liên bang đang thực hiện chế độ giáo dục bắt buộc miễn phí. Cô không phải trả học phí, ngược lại, học sinh có thành tích tốt mỗi kỳ sẽ còn được nhà trường và chính phủ thưởng thêm tiền.”

“Thế… nếu không học mà muốn đi làm thì sao?” Tử Câm hỏi.

“Chính phủ sẽ sắp xếp chỗ ở tạm cho cô, nhưng nếu không có bằng cấp, sẽ không được phân việc làm. Hơn nữa, đi làm rồi thì mỗi năm còn phải nộp thuế.”

Tử Câm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Ý là: việc làm thì tự kiếm, không có bằng cấp thì không được phân công việc, lại còn phải đóng thuế? Cô có thể làm gì bây giờ? Quay lại giới giải trí à? Hay là mấy chuyên ngành từng học ở kiếp trước? Nhưng mà bằng cấp kiếp trước có dùng được ở đây đâu?

“Tử Câm tiểu thư nên đi học lại đi, cô còn trẻ mà. Chỉ cần học giỏi, chính phủ sẽ hỗ trợ đầy đủ cả học phí lẫn chỗ ở.” (Tất nhiên, học dở thì khỏi nhé.)

“Vậy… được rồi. Phiền anh sắp xếp giúp tôi.”

“Vâng, thưa tiểu thư.” Nhân viên định đưa cô vào danh sách xét tuyển của một trường đại học nào đó, nhưng đúng lúc ấy, một bóng người cao lớn, tuấn tú bước tới.

“A… A Tác Tu Tư thượng tướng!” Nhân viên lập tức lắp bắp. Vị này bình thường chỉ thấy trên truyền hình hoặc mạng, sao hôm nay lại đến tận đây? Mà nhìn ngoài đời còn điển trai và lạnh lùng hơn cả trong ảnh nữa. Quả là may mắn!

Tử Câm cũng sững sờ, không hiểu sao A Tác Tu Tư lại đích thân đến. Rồi cô nghe thấy một câu khiến cô ngạc nhiên đến há hốc:

“Trường Quân đội số 9.”

“Gì cơ ạ?” Nhân viên ngơ ngác hỏi lại.

“Đăng ký cho cô ấy vào Trường Quân đội số 9. Tôi – A Tác Tu Tư – bảo đảm.”

Nhân viên không ngờ một người vô giới tính xinh đẹp như vậy lại có liên hệ với A Tác Tu Tư. Vị thủ hộ giả của Liên bang này vốn chưa từng có phối ngẫu, chẳng lẽ là vì cô ấy? Chẳng lẽ anh ấy... thích vô giới tính?

“Nhưng thượng tướng… Trường Quân đội số 9 không nằm trong danh sách các trường được chính phủ trợ cấp học phí.”

“Học phí, trừ vào tài khoản của tôi.”

Không còn gì để nói, nhân viên chỉ còn biết mau chóng ghi tên A Tác Tu Tư vào hồ sơ của Tử Câm. Cô gái này có người như vậy bảo vệ thì còn gì bằng.

Dù Liên bang có luật pháp đầy đủ, nhưng đôi khi vẫn có kẻ lười biếng thích gây rối. Có người chống lưng thế này, cô sẽ không dễ bị bắt nạt.

Ra khỏi văn phòng.

“Tôi hơi thắc mắc. Với thể chất của tôi… tại sao lại cho tôi học trường quân đội?” Tử Câm hỏi.

“Học sinh Trường Quân đội số 9 sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công việc.”

Thì ra là vậy. Ở Liên bang, ngôi trường này chắc hẳn rất danh giá.

“Học phí… tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh sau.” Tử Câm nói.

“Không sao.”

Tử Câm không hề biết Trường Quân đội số 9 chính là trường cũ của A Tác Tu Tư. Là ngôi trường tốt nhất trong toàn Liên bang. Người có thể học ở đó, một là trong giới thú nhân cực kỳ ưu tú, hai là phải có tiền, có thế lực – kiểu đi cửa sau. Còn cô tất nhiên là thuộc dạng thứ hai.

Chính phủ Liên bang đã cấp cho cô một chiếc quang não và sắp xếp chỗ ở. Cô không muốn làm phiền A Tác Tu Tư thêm nữa nên chủ động chào tạm biệt anh.

Quang não giống như một chiếc điện thoại ba chiều, sau vài thao tác đơn giản, cô tra ra chỗ ở được phân – là một thành phố khá hẻo lánh trên hành tinh của Liên bang.

Thế giới này có loại tàu lơ lửng giữa không trung, na ná tàu điện ngầm ở Lam Tinh. Giá rẻ, tiện lợi, nên được xem là phương tiện di chuyển bình dân phổ biến nhất.

Số tiền trong tài khoản của cô không nhiều, chỉ là trợ cấp từ chính phủ nên cô không dám tiêu xài hoang phí.

Vì vậy cô chọn đi bằng tàu lơ lửng. Không ngờ thú nhân ở đây lại nhiều đến thế. Chiếc tàu vốn khá rộng mà cũng bị chen kín. Hầu hết đều là giống đực, nhưng bất ngờ là cô lại nhìn thấy… người giống như cô – vô giới tính giả.

Những người này vóc dáng không cao to, nhưng vẫn cao hơn cô một chút. Họ không thô kệch như giống đực mà gầy gò hơn, ngực cũng có một chút đặc điểm nữ tính, tuy không rõ ràng lắm. Có lẽ là do gien trộn lẫn. Nhìn chung, nhan sắc không mấy nổi bật, thậm chí còn không bằng các giống đực.

Dù vậy, cô vẫn không ngờ phương tiện bình dân như tàu lơ lửng lại có nhiều người giống mình đến thế.

Vì tầng lớp vô giới tính giả ở đáy xã hội nên cũng chẳng có công việc nào lương cao. Phần lớn họ đều phải đi tàu này.

Tử Câm vừa bước lên tàu đã khiến không ít thú nhân ngỡ ngàng.

Chỉ vì – cô quá đẹp để là một người vô giới tính.

Đứng gần mới thấy rõ: ngũ quan tinh tế, dịu dàng, dáng vẻ xinh đẹp. Trên người cô còn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Không ít giống đực bắt đầu lặng lẽ tiến đến gần cô hơn.

Tàu đã hết chỗ, Tử Câm đành đứng vào một khoảng trống nhỏ.

Cô bị mấy tên giống đực ép lại sát nhau.

Tuy mặc đồ nam, nhưng với dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng thế này, không ai không bị thu hút.

Đám thú nhân tuy không chạm vào người cô, nhưng đứng gần như vậy, trông cô lại càng yếu đuối đáng thương, nhỏ nhắn mà xinh xắn.

Tử Câm liếc nhìn một thú nhân đang dần tiến lại gần – cao lớn, mặc vest chỉnh tề, tóc tai chải chuốt. Nhìn qua không giống người nghèo, cô không hiểu vì sao anh ta lại đi phương tiện dành cho người thu nhập thấp thế này.

Tên đó cũng đang nhìn cô. Một kẻ vô giới tính – đáng lẽ hắn khinh thường. Nhưng cô gái trước mặt lại quá xinh đẹp, lại đang chen trong đoàn tàu chật hẹp, vẻ mặt hoảng hốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Chính dáng vẻ đó lại khiến nhiều thú nhân nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Vô giới tính mà giống cái? Lại còn đẹp như vậy?

Hắn nghĩ, nếu tàu đột nhiên phanh gấp, cô gái nhỏ này có nhào vào lòng hắn không? Cảm giác ấy… sẽ như thế nào?

Cảm nhận được ánh mắt đầy chiếm hữu không mấy thiện chí của tên đó, Tử Câm lạnh mặt. Cô im lặng né sang một bên. Ai ngờ lùi lại lại đụng trúng một giống đực phía sau. Cô vội tránh ra.

“Thật xin lỗi.”

“Không… không sao.” Giống đực kia có vẻ rất hưởng thụ khi bị cô chạm vào, dù có hơi xấu hổ. Nhưng vừa bị đụng, cả người hắn bỗng thấy nóng bừng, khó chịu đến lạ.

Mà né ra phía sau thì… lại va tay vào tên phía trước.

Tử Câm cảm thấy xấu hổ chưa từng có. Họ như bị ép đứng càng lúc càng sát nhau…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play