May mà tinh hệ này tuy khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng mấy cái chốt vòi nước trong phòng tắm vẫn không làm khó được cô.

Tắm rửa xong, cô thay bộ quần áo A Tác Tu Tư mang tới. Tuy là đồ nam, nhưng lại bất ngờ vừa vặn, chỉ trừ phần áo ngực hơi rộng một chút.

Có lẽ đàn ông không rành cấu tạo cơ thể phụ nữ, nên nội y anh ấy chuẩn bị mỏng như tờ giấy, mà cô thì phát triển quá tốt. Không cần mặc nội y nâng ngực gì, chỉ riêng bộ ngực tròn trịa cũng đã quá sức kiêu hãnh rồi. May mà chất vải xịn, không bị lộ gì hết. Khoác thêm áo ngoài vào thì chẳng nhìn ra điều gì khác lạ.

Đứng trước gương soi tới soi lui, thấy không có gì lộ liễu, Tân Tử Câm mới yên tâm rời phòng tắm.

A Tác Tu Tư chắc là đã có việc, trong phòng không còn bóng dáng anh ấy.

Phòng tắm hơi bí, cô định mở cửa sổ hóng gió một chút cho mát.

Ai ngờ cửa sổ lại bị khóa trái, cô mở mãi không ra. Mấy cái chốt này nhìn hoa cả mắt, không hiểu nổi. Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, chắc A Tác Tu Tư sợ cô nghĩ quẩn nên trước khi đi đã khóa lại hết cho chắc.

Cô đành ngậm ngùi quay lại phòng.

Phòng khá rộng, chỉ có mỗi chiếc giường lớn. Cô đi vài vòng, rồi ngồi xuống mép giường.

Thật sự quá mệt, hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, đầu óc cô cần thời gian để tiêu hóa. Hy vọng tất cả chỉ là mơ. Cô nằm dài ra giường, tay khẽ vuốt lớp chăn mềm mại, mũi ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng như liễu xanh giữa gió. Mùi này làm người ta yên tâm, khiến cô nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ…

Sau khi xử lý xong đám buôn người ở hành tinh N18, A Tác Tu Tư trở về cũng đã khuya. Vừa vào nhà, anh đã thấy bộ quần áo cô gái mặc trước đó được giặt sạch, vắt khô treo ngay ngắn lên.

Anh nhớ cô từng nói sẽ giặt rồi trả lại.

Nhưng không ngờ là cô giặt tay thật! Không phải đưa cho máy giặt như người bình thường trong xã hội hiện đại này sao? Dù là nhân loại thời cổ xưa chắc cũng dùng máy rồi chứ!

Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ quăng bộ đồ này vào máy giặt lại một lần nữa. Nhưng không hiểu sao lần này anh lại không nỡ. Mặc kệ nó treo chình ình ở đó, chẳng hợp với căn phòng gọn gàng của mình chút nào.

Trên vải vẫn còn phảng phất mùi hương của cô gái, lẫn mùi sữa tắm dịu nhẹ.

Chỉ nghĩ đến việc bộ đồ này từng được bàn tay mềm mại của cô xoa nhẹ, anh đã thấy trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ khó tả. Như có cái gì đó lấp đầy trong tim, khiến anh vừa bối rối vừa không quen.

Liếc mắt thấy cửa phòng ngủ đã đóng kín, chắc cô đã ngủ rồi.

Anh đến bàn, rót ly nước đá uống cho hạ nhiệt.

Tấm màng bảo vệ sau tai mới dán được hai ngày, chẳng lẽ đã hết tác dụng rồi?

Anh mở ngăn kéo, lấy ra miếng mới, gỡ cái cũ rồi dán lại. Miếng màng bảo vệ này giống như lớp da thứ hai, dán vào là thấy lạnh lạnh tỉnh táo hẳn.

Không nói gì thêm, anh quay người bước vào thư phòng.

Sáng hôm sau – tại trụ sở chính phủ Liên Bang

Những thú nhân được giải cứu từ N18 đã được sắp xếp ổn thỏa. Có lẽ sợ cô có xu hướng nghĩ quẩn, A Tác Tu Tư đích thân đưa cô đến phòng làm việc.

Với thân phận đặc biệt, anh chỉ nói vài câu là được phép để cô tự vào xử lý hồ sơ. Anh ngồi ngoài chờ.

Thật ra chuyện này không đến mức cần anh đi theo. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ yếu ớt tối qua của cô khi đứng nhìn ra cửa sổ, anh không muốn để cô một mình đối mặt với tất cả. Có lẽ… anh nên làm thế.


“Tiểu thư, cô khỏe chứ?” – Một giọng nam vang lên.

Tân Tử Câm ngó quanh, thấy toàn là thú nhân nam, không chắc người ta gọi mình hay ai khác.

“Anh đang gọi tôi sao?”

“Đúng rồi, tiểu thư.”

Thú nhân cao lớn có vẻ hơi ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với giống cái. Dù cô chỉ được xem là vô giới tính, nhưng nhan sắc của cô quá mức hút mắt, giọng nói lại nhẹ nhàng dễ nghe, khiến người ta khó cưỡng lại.

“Tiểu thư, có thể cho tôi thêm tài khoản quang não của cô không?”

Quang não? À chắc tương đương điện thoại di động ở đây. Nhưng mà… cô đâu có cái nào đâu!

Cô nghiêm túc đáp: “Tôi không có.”

“À… vậy à…” – Thú nhân xị mặt. Tình huống này chẳng khác gì đời trước có người hỏi xin số Zalo mà bị từ chối thẳng thừng bằng câu “Tôi không dùng mạng xã hội”. Quả là cú sốc đầu đời.

“Vậy… quấy rầy rồi.” – Anh ta tiu nghỉu tránh sang bên, lòng nặng như chì. Lần đầu tiên lấy hết can đảm tiếp cận một vô giới tính giả, mà lại bị từ chối không thương tiếc. Quá tổn thương.

Tân Tử Câm cũng chẳng bận tâm, ngoan ngoãn bước vào phòng làm việc, trình báo mục đích đến.

Do đã có thông báo từ trước, lại thêm việc cô được đưa đến bởi Đệ Nhất Quân Đoàn, nên nhân viên không lấy làm bất ngờ. Chỉ hơi tiếc cho cô gái dịu dàng nhã nhặn này—xinh đẹp như vậy, sao lại rơi vào tay đám buôn người dơ bẩn đó. Chắc chịu nhiều khổ sở lắm.

Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Cô được xếp vào diện “thú nhân mới nhập cư” của Liên Bang, nên cần đăng ký thông tin cơ bản, tương tự như làm căn cước.

“Họ tên?”

“Tân Tử Câm, thanh thanh tử câm, du du ngã tâm tử câm.”

“Cô biết cả văn hoá cổ à? Tên hay lắm.” – Nhân viên trầm trồ.

“Cảm ơn.”

“Giới tính: vô giới tính. Cô bao nhiêu tuổi rồi?” – Anh ta hỏi tiếp. Phần giới tính thì khỏi cần hỏi, đã điền luôn rồi.

Tuy rất muốn khai thật mình là nữ, nhưng rõ ràng ở thế giới này, phụ nữ cực kỳ hiếm, đến giờ cô vẫn chưa thấy ai cả, đến cả những người cũng được xem là “vô giới tính giả” như cô cũng chưa gặp. Thôi thì nhập gia tuỳ tục.

“21 tuổi.”

“Tân Tử Câm tiểu thư nhìn không giống 21 đâu nhé, trông trẻ lắm.” – Tay vẫn gõ 21 vào giao diện quang não.

“Có lẽ tôi trông hơi nhỏ con thôi.” – Không phải cô nhỏ con đâu, mà là dân ở đây toàn cao lớn như bán thần, khiến cô như thành thiếu niên.

“Còn đi học không?”

“Không.” – Cô trả lời thật. Ở Lam Tinh, cô đã nhảy lớp tốt nghiệp từ sớm. Dù cuối cùng bước vào giới giải trí, nhưng cô từng là một học bá chính hiệu, cả bằng cấp lẫn năng lực đều không chê được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play