Đột nhiên, một cánh tay rắn chắc mà mạnh mẽ vươn tới, một thú nhân cao lớn nhẹ nhàng đẩy hai bên người cạnh Tân Tử Câm ra, dùng cánh tay mở một lối đi nhỏ — đó là một khoảng trống sát vách tường.
Hắn ra hiệu cho Tân Tử Câm đi đến đó. Cô cũng cảm nhận được đám đông dần tản ra, liền nhanh chóng bước tới chỗ vách tường và dựa vào đó.
Ngay trước mặt cô, cách chưa đầy nửa mét, chính là chàng trai đã giúp cô mở đường. Khu vực này khá trống trải, so với đoạn đường chen chúc ban nãy thì rõ ràng là một thiên đường.
“Cảm ơn anh.” Tân Tử Câm chân thành cảm ơn chàng trai tóc đỏ đang khoanh tay đứng đó.
“Không có gì.” Giọng nói trầm khàn, đầy từ tính của thiếu niên khiến Tân Tử Câm hơi ngẩn người.
Thú nhân cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Một vô giới tính giả mà lại xinh đẹp như thế, không trách được lúc nãy đám thú nhân trên tàu đều muốn chen đến gần cô.
Có lẽ cảm nhận được sự hoảng loạn trong đôi mắt cô, chàng trai cũng không nhìn cô lâu, chỉ nghiêng đầu đi chỗ khác, không để lộ cảm xúc.
Khi tàu đến trạm dừng, cậu thiếu niên rời đi không chút do dự. Chỉ lạnh nhạt liếc một vòng xung quanh, rồi bước thẳng ra cửa.
Chờ đến khi bóng dáng cậu khuất hẳn, Tân Tử Câm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn bảng hiển thị: trạm số 17. Cô không ngờ mình lại xuống cùng trạm với cậu ấy.
Cũng không nghĩ nhiều, cô bước xuống theo.
Gã thú nhân mặc vest tây trang cũng xuống ở trạm sau họ.
Ngay sau đó, hắn nhận được một cuộc gọi qua quang não, là thư ký của hắn.
Thú nhân mặc vest mở quang não, phía bên kia nhìn thấy bối cảnh phía sau liền hoảng hốt, lắp bắp nói:
“Ông chủ… ông ngồi tàu huyền phù sao?”
“Xe công vụ đang sửa, tôi có việc gấp cần ký hợp đồng. Có chuyện gì?”
“À, cái người vô giới tính giả từng nhiều lần bị ngài từ chối đó, lý lịch của anh ta lại gửi tới. Tôi thấy năng lực và kinh nghiệm làm việc của anh ta đều rất xuất sắc, mà công ty hiện đang thiếu người tài, nên muốn hỏi ngài có muốn cho anh ta cơ hội…”
Thư ký vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng, không ngờ chỉ nghe giọng ông chủ lạnh nhạt đáp:
“Nhận vào đi.”
“Thật… thật ạ? Vâng, vậy tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Hắn không ngờ vị tổng giám đốc ghét vô giới tính giả nhất lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Ngay cả bản thân thú nhân mặc vest cũng thấy khó hiểu. Hắn chẳng lẽ… không còn ghét vô giới tính giả nữa? Hay là do cô gái nhỏ bé xinh đẹp kia vừa rồi đã khiến hắn mềm lòng? Hắn bỗng muốn ôm cô ấy vào lòng, biến thành người của riêng mình.
Trước đây hắn khinh thường vô giới tính giả, cho rằng họ chỉ là món đồ chơi cho thú nhân giàu có, chẳng có giá trị gì. Nhưng bây giờ, nếu người đó là cô gái vừa rồi, hắn cam tâm bị cô “chơi đùa” đến mức rách cả tuyến thể màng cũng được.
Đi bộ từ trạm về nhà, Rachel – chàng trai tóc đỏ – nhận ra cô gái yếu ớt ấy cũng xuống cùng trạm với mình.
Chỉ là… sao cô lại đi theo mình mãi vậy?
Rachel quay đầu lại nhìn, quả nhiên, cô gái nhỏ vẫn lặng lẽ theo sau.
Tân Tử Câm có hơi ngượng, chắc thiếu niên này nghĩ cô là kẻ theo dõi mất rồi. Nhưng thật ra, theo quang não chỉ đường, nơi ở được phân cho cô lại nằm cùng đường với cậu ấy.
Cô lắp bắp giải thích:
“Tôi… tôi cũng đi đường này.”
Rachel không nói gì, chỉ tiếp tục đi.
Không bao xa, Rachel dừng lại trước căn hộ số 306. Tân Tử Câm nhìn xuống địa chỉ: căn số 307.
“Trùng hợp thật…” cô xấu hổ lên tiếng.
Rachel lúc này mới nhận ra, cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt — là hàng xóm mới của mình.
“Rachel, tôi đến từ hành tinh rác. Chuyển đến Liên Bang được một năm.”
Thấy đối phương bắt chuyện, Tân Tử Câm nhanh chóng đáp lại:
“Tôi tên là Tân Tử Câm, mới đến Liên Bang hôm qua. Rất vui được làm hàng xóm với anh.”
“Ừ.” Rachel mở cửa bằng nhận dạng mắt, bước vào không nói thêm lời nào, cửa khép lại rất dứt khoát.
Quả là kiểu thiếu niên ngoài lạnh trong ấm mà.
Tân Tử Câm nghĩ thầm, rồi cũng quay sang mở cửa phòng mình. Cửa kêu “đinh” một tiếng rồi tự động mở ra.
Phòng của cô rất đơn giản – một phòng một khách, tầm 60m², đầy đủ mọi tiện nghi như nhà tắm, nhà bếp. Điều cô hài lòng nhất chính là: đây sẽ là tổ ấm nhỏ của cô từ nay về sau.
Muốn nhanh chóng làm quen với thế giới này, cô mở quang não lên. Một biểu tượng sáng nhấp nháy ở góc phải khiến cô chú ý. Tò mò nhấn vào, một cửa sổ tin nhắn hiện ra.
Không có ảnh đại diện, cũng không ghi tên, nhưng trong mục tin nhắn lại có mấy dòng:
【Về đến nhà chưa?】14:08
【Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi, thiếu tiền cũng có thể nói.】15:35
【A Tác Tu Tư】16:12
【Cô ổn không? Có quen với nhà mới không?】16:30
【Vào trường rồi nhớ báo cho tôi một tiếng.】16:49
Tin nhắn gần nhất được gửi cách đây… hai phút.
Hóa ra là A Tác Tu Tư. Cô không để ý đến mấy tin nhắn trước đó là do còn đang nghiên cứu quang não, cũng không biết anh ấy đã kết bạn với cô bằng cách nào.
Nhưng từ khi đến thế giới này, A Tác Tu Tư vẫn luôn đối xử tốt với cô, lại còn trả học phí giúp cô. Vậy mà cô lại im bặt suốt thời gian qua, thật sự rất vô lễ.
Cô vội trả lời:
【Tôi vừa mới về đến nơi.】16:52
【Tôi chưa rành dùng quang não nên không để ý, xin lỗi.】16:52
【Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi thấy ổn lắm, cũng đã quen với chỗ ở mới rồi. Khi nào nhập học tôi sẽ báo anh biết.】16:53
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia lập tức trả lời:
【Ừ.】16:53
A Tác Tu Tư đang ngồi trong phòng, nhìn màn hình quang não đến ngẩn người. Khi thấy tin nhắn đến, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô nhắn xin lỗi vì không trả lời sớm, anh đã soạn sẵn dòng "Không sao đâu" nhưng lại xoá đi. Cuối cùng, chỉ gửi một chữ: “Ừ.”
Trong mục ghi chú, anh lặng lẽ đổi tên liên hệ thành: “Tử Câm.”