A Tác Tu Tư đưa Tân Tử Câm đến khu cư trú thuộc văn phòng của Quân đoàn số Một Liên Bang. Vì còn nhiều chuyện cần xử lý nên anh không vội về nhà.

“Nair.” Cô cất tiếng gọi.

“D- Dạ… sao vậy?” Một giọng nói trong trẻo đáp lại từ sau tai cô, có lẽ vì chưa từng bị giống cái nào gọi tên mình như vậy, gương mặt Nair thoắt cái đỏ bừng.

Cậu ta quay lại, có phần lúng túng nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt. Dù đây không phải lần đầu nhìn thấy cô, nhưng gặp lại vẫn thấy choáng ngợp. Thật sự quá đẹp. Dù giờ cô đang khoác chiếc áo khoác đen rộng thùng thình của A Tác Tu Tư, nhưng nhan sắc kia vẫn không hề bị che lấp.

“Cái màng bảo hộ này… bao nhiêu tiền vậy?” Tân Tử Câm không khỏi đưa tay chạm vào sau tai mình, nhẹ giọng hỏi.

“À… cái đó… cho cô luôn.” Nair ấp úng đáp, mắt né tránh.

Tuy màng bảo hộ này rất đắt, nhưng cậu làm sao có thể mở miệng đòi tiền người ta được? Nhìn dáng vẻ Tân Tử Câm lúc này, rõ ràng rất túng thiếu...

“Ừm, thôi được. Vậy cho tôi hỏi, cái màng bảo hộ này… mọi người ở đây đều phải dán sao?”

Đối với nơi xa lạ này, Tân Tử Câm vẫn quyết định nên “nhập gia tùy tục”. Mặc dù cô vẫn không hiểu lắm về tuyến thể hay tại sao cần màng bảo hộ, nhưng cô không muốn trở thành người duy nhất lạc loài tại nơi này.

“Không, không phải ai cũng dán đâu. Giống cái thì thường không cần dán, với cả thú nhân giống đực đã kết lữ rồi cũng không cần.”

“Màng bảo hộ là để bảo vệ trinh tiết của thú nhân giống đực,” Nair giải thích tiếp, “Không chỉ để ngăn bản thân phát tình khi bị kích thích, mà còn là dấu hiệu chứng minh bản thân vẫn còn ‘thuần khiết’.”

Giống cái không cần? Nhưng cô là nữ mà?

“Giống cái không cần dán?” Tân Tử Câm nhíu mày, vẻ khó hiểu.

“Ừ. Giống cái không biến thành thú hình cuồng hóa nên không cần dùng. Hơn nữa, nếu họ có bị hấp dẫn dẫn đến phát tình, thì bên cạnh họ đều sẽ có giống đực bảo vệ, nên cũng không có gì nghiêm trọng.”

“Còn giống đực đã kết lữ rồi thì tuyến thể đã ‘hiến tặng’ cho bạn lữ của mình. Giống cái cũng sẽ làm tinh thần an ủi cho bọn họ, nên họ sẽ không bị cuồng bạo.”

Nair nói xong thì như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nghiêng đầu nhìn cô đầy áy náy:
“Tân Tử Câm, đừng lo. Mặc dù cô là một vô giới tính giả, nhưng pháp luật của Liên Bang rất công bằng, khác hẳn những nơi khác. Chính phủ sẽ không phân biệt cô đâu. Sau này ở Liên Bang, cô sẽ sống tốt.”

Tân Tử Câm khựng lại.

Cô chắc chắn mình không nghe nhầm. Đây không phải lần đầu cô bị gọi là “vô giới tính giả”. Nhưng rõ ràng… rõ ràng cô là nữ mà?! Một cô gái đàng hoàng, chính hiệu kia mà!

“Nair, làm sao các anh xác định tôi là… vô giới tính giả?” Tân Tử Câm hỏi, trong giọng mang theo sự hoang mang.

“Cô tuy có tuyến vú giống giống cái, nhưng bọn tôi không cảm nhận được bất kỳ tinh thần lực nào thuộc về giống cái từ trên người cô. Hơn nữa…”
Nair liếc nhìn bụng dưới của cô, ánh mắt có phần khó nói.

“Chỗ đó của cô hẳn là cơ quan sinh dục của giống đực phát triển không hoàn chỉnh. Vì thế, cô được xếp vào dạng vô giới tính giả.”

Tân Tử Câm cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình như sụp đổ. Trong mắt bọn họ, chẳng lẽ cô bị xem là một “giống đực” phát dục không hoàn chỉnh, kiểu như bán nhân yêu sao?

“Nair, tôi muốn hỏi thêm. Tôi chỉ nghe các anh nói đến vô giới tính giả và giống đực, nhưng từ lúc tôi đến đây, tôi chưa hề thấy ai được gọi là giống cái. Ngay cả những thú nhân nhí bị bán đến tinh cầu N18 cũng toàn là giống đực.”

Dù trong lòng đã có linh cảm chẳng lành, nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi.

“Trong tinh hệ này, giống cái vô cùng hiếm, tỉ lệ với giống đực cơ bản là 1:1000. Vì quá quý giá, nên tất cả giống cái đều được bảo vệ nghiêm ngặt.”

Trái tim Tân Tử Câm chợt trùng xuống. Xem ra suy đoán của cô không hề sai. Trước đây cô từng đọc nhiều tiểu thuyết viễn tưởng lấy bối cảnh tận thế hoặc tương lai, nếu tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng như vậy, thì thứ gọi là "bảo vệ" rất có thể chỉ là "giam giữ". Trong những hoàn cảnh đó, phụ nữ gần như mất hết quyền tự do, bị biến thành công cụ sinh sản không hơn không kém.

Hiện giờ cô vẫn chưa rõ thế giới này vận hành ra sao, nhưng bản năng khiến cô thấy sợ. Cô không muốn trở thành một người phụ nữ bị giới hạn mọi tự do, bị ép buộc sinh con hết lần này đến lần khác.

Nếu nơi đây đã mặc định xem cô là vô giới tính giả, vậy thì cứ như vậy mà sống. Ít nhất, điều đó có thể đảm bảo sự an toàn cho cô trong thời gian này.

Điều Tân Tử Câm không ngờ là, trình độ khoa học kỹ thuật của tinh hệ hiện tại đã vượt xa sức tưởng tượng. Nếu một giống cái không muốn mang thai, chỉ cần có sự phối hợp về tinh thần và lấy tinh tử từ giống đực, thì có thể nuôi dưỡng ấu tể trong các buồng ấp mà không cần qua cơ thể người mẹ.

Sau khi A Tác Tu Tư sắp xếp ổn thỏa nơi ở cho cô xong, anh liền vội vã rời đi, trông có vẻ rất bận rộn.

Nơi này là chỗ ở tạm thời của A Tác Tu Tư. Phòng sạch sẽ, gọn gàng, trong không khí phảng phất hương thơm nhàn nhạt thuộc về riêng anh—không phải mùi hôi nồng của đàn ông, mà là cảm giác mát lạnh như liễu xanh trong gió, dễ chịu và có phần cô độc.

Có vẻ như mọi nơi ở trong thế giới này đều ở tầng rất cao, nơi này cũng vậy. Qua khung cửa kính, có thể nhìn thấy cả khu vực kiến trúc công nghệ cao bên ngoài, cùng với những chiếc phi hành khí lượn lờ giữa bầu trời đầy sao.

Thật kỳ lạ, nơi này chẳng hề mang cảm giác ô nhiễm như cô tưởng tượng về tương lai. Ngược lại, bầu trời sao rực rỡ, môi trường và không khí đều trong lành đến bất ngờ. Cô từng nghĩ mình sẽ không thể thích nghi, vậy mà ngoại trừ cảm giác choáng ngợp ban đầu, cô lại thấy nơi đây khá dễ chịu.

Tân Tử Câm cúi đầu nhìn khung cảnh bên dưới qua cửa sổ. Dù ở độ cao thế này, cô vẫn có thể mơ hồ thấy vài người đang đi lại bên dưới.

Nhìn độ cao ấy, cô không khỏi nhớ lại kiếp trước của mình. Rốt cuộc là ai đã đẩy cô xuống vực thẳm đó? Là đối thủ cạnh tranh cùng thời gian ra mắt? Hay là vị ông chủ già kia từng muốn quy tắc ngầm bị cô từ chối? Cô không thể nào nhớ nổi.

Khi A Tác Tu Tư quay lại, anh liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh khựng lại: một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh, khoác chiếc áo khoác đen không vừa người, mái tóc đen dài như mực xõa xuống tận eo, đôi mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn về phía dưới.

Vì chiều cao hạn chế, cô phải nhón chân để nhìn rõ hơn. Đôi mắt cá chân trắng mịn của cô còn mượt mà hơn cả lụa, làn da trắng hơn hẳn phần lớn thú nhân.

Ánh mắt anh khẽ nheo lại, trong đầu bất giác vang lên cuộc trò chuyện ban sáng qua quang não:

“Anh quan sát giúp xem cô ấy có biểu hiện tâm lý bất ổn nào không. Nếu có dấu hiệu tổn thương tinh thần hoặc có khuynh hướng tự sát, thì hãy đưa ngay đến khoa tâm thần bệnh viện hàng đầu của Liên Bang để điều trị.”

Sắc mặt A Tác Tu Tư lập tức lạnh xuống. Anh tiến lại gần, rồi không nói không rằng ôm chặt cô vào lòng.

Hương thơm nhẹ nhàng trên người cô xộc vào cánh mũi, khiến bàn tay anh càng siết chặt.

“Cô đang định nhảy xuống?” Anh hỏi, giọng trầm thấp.

Từ phía sau, anh ôm cô chặt hơn, khiến thân thể mềm mại của cô càng dán sát vào anh. Hơi thở ấm áp phả vào vùng cổ khiến cô rùng mình.

Cảm nhận được lồng ngực rắn chắc phía sau, Tân Tử Câm bỗng cứng người. Cô quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt cháy bỏng của anh.

Bên hông bị anh giữ chặt, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô hơi ngượng ngùng cười.

“Tôi chỉ đang ngắm nhìn thành phố Liên Bang thôi.”

Dường như cảm nhận được lực siết bên hông hơi tăng lên, cô vội vàng giải thích:

“Anh hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định làm điều dại dột.”

Có lẽ do ánh mắt quá mức chân thành của cô, hoặc do cảm giác mềm mại dễ chịu từ người cô trong vòng tay, A Tác Tu Tư cuối cùng cũng nới lỏng tay ra.

“Xin lỗi.”

Cảm thấy anh buông tay, cô cũng nhẹ nhàng thở phào. Đến lúc này, cô mới nhận ra tư thế vừa rồi của cả hai thật sự quá thân mật. Cô ngẩng lên nhìn anh, chỉ thấy gương mặt tuấn tú với đường nét sắc sảo, cùng miếng bảo hộ màng hơi trong suốt dán sau tai.

Nhận thấy ánh mắt cô đang nhìn mình chăm chú, anh cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt trong veo, thuần khiết của cô.

Trong lòng A Tác Tu Tư chợt dâng lên một cảm xúc khó gọi tên.

Tân Tử Câm bị ánh mắt anh nhìn chăm chăm đến mức toàn thân khó chịu.

“Cô mặc đồ của tôi có vẻ hơi rộng. Tôi lấy cho cô bộ đồ sạch sẽ để thay.” Anh nói, rồi chỉ tay về phía cửa ra vào, nơi đặt sẵn quần áo gấp gọn.

Tân Tử Câm nghĩ đến bộ đồ rộng thùng mà mình đang mặc, ngượng ngùng nói:
“Tôi giặt sạch rồi trả lại cho anh.”

“Không sao.”

“Tôi… đi tắm trước.”
Có lẽ vì không khí trong phòng đang trở nên quá mức gượng gạo, Tân Tử Câm im lặng cầm lấy bộ quần áo sạch ở cửa rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play