Vì lao động quần quật quanh năm suốt tháng, thân thể Phó Xảo Ngôn vốn đã gầy guộc lại càng không có chút thịt, thoạt nhìn càng thêm đơn bạc, đáng thương như cành liễu giữa trời đông.
Hôm ấy, nàng đang theo chưởng y cung nữ học may áo lót, bất chợt ngoài cửa truyền vào tiếng gọi thanh sắc rõ ràng:
“Phó Xảo Ngôn! Ở phòng nào? Mau ra đây!”
Là giọng của Thải Bình.
Phó Xảo Ngôn hơi sững người, vừa định đứng dậy, chưởng y cung nữ Uông Tĩnh liền nhẹ vỗ tay nàng, giọng có phần lo lắng:
“Đi đi, nhớ nói chuyện cho phải phép.”
Chưởng y cung nữ tuy chỉ là cửu phẩm, không nhập lưu, nhưng cũng xem như có phẩm giai. Uông Tĩnh cùng Thải Bình tuổi tác không hơn bao nhiêu, nên không thể cầu tình thay Phó Xảo Ngôn, chỉ dặn dò được một câu.
Phó Xảo Ngôn khẽ gật đầu cảm tạ, cẩn thận thu lại khay kim chỉ rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Gió lạnh rít từng cơn, tuyết không biết đã bắt đầu rơi từ khi nào, rơi đầy trời như lông ngỗng. Lạnh đến nỗi tưởng như đông cứng cả xương tủy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT