Tô phủ, khi hay tin Nam Cung gia đưa thư đến, Vân Y tựa đầu vào tay, lặng lẽ trầm tư.
“Tiểu thư định đi thật sao?” Giọng Ngọc Lê khe khẽ vang bên tai nàng.
Vân Y hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, môi cong nhẹ cười: “Ngươi không mong ta đi ư?”
“Đương nhiên là không,” Ngọc Lê đáp ngay, thần sắc thong dong, “Nam Cung công tử kia dễ dàng đáp ứng chuyện này, tại hạ không tin là thành ý. Dù sao, trên đời phần nhiều nam nhân khó mà chấp nhận một nữ tử can đảm phá lệ như tiểu thư.”
Vân Y kỳ thực cũng nghĩ đến điều đó. Thế nhưng—
“Phú quý vốn cầu trong hiểm địa. Hắn đã dám ưng thuận, thì ta há lại sợ không dám phó ước?” Nàng cười nhẹ, đầu mày cuối mắt như nở hoa, ánh mắt đen nhánh long lanh tựa trân châu thượng hạng, sáng rực đến lóa mắt. “Ngọc Lê, ngươi vẫn sẽ theo sát ta, bảo hộ ta chứ?”
“Đúng vậy!” Dẫu thừa biết bản thân chẳng khác nào công cụ trong tay nàng, nhưng Ngọc Lê vẫn không cầm lòng được mà vui mừng. Thần sắc nàng khi ấy thật quyến rũ, nhẹ nhàng bâng khuâng như làn gió xuân mơn man, khiến người cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy, làm viên đá kê chân dưới bước nàng đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play