“Cố Cẩn, những thứ cướp đoạt được, vốn dĩ chẳng thể giữ được lâu dài.” Sở Minh Thành khẽ cười, nụ cười mơ hồ, như có như không.
“Minh Châu vốn rất ghét trẻ con, vậy mà cô ấy lại bằng lòng sinh ra Nguyên Nguyên cho tôi. Dù bây giờ cô ấy đã quên tất cả, nhưng bản năng vẫn khiến cô ấy yêu thương con bé. Đó là sợi dây gắn kết giữa tôi và cô ấy, mãi không thể dứt bỏ.” Anh dập điếu thuốc trong tay, tiện tay mở cửa phòng.
Trước khi bước vào trong, Sở Minh Thành quay đầu, liếc nhìn Cố Cẩn lần cuối.
“Minh Châu ghét nhất là bị ràng buộc, ghét người khác thay cô ấy quyết định mà chẳng cần lý do. Chỉ cần trong thâm tâm cô ấy vẫn còn muốn lại gần tôi, cậu sẽ không thể ngăn cản được. Trừ khi…” Anh cười nhạt, giọng hạ thấp đầy ẩn ý. “Tôi rất mong cậu thử mạnh tay một lần để rồi tự tìm đường chết.”
Cánh cửa khép lại, tiếng va chạm vang lên như một hồi chuông lạnh lẽo trong đêm tối. Cố Cẩn cúi đầu, vẻ mặt u tối đến mức gần như chẳng còn chút ánh sáng nào.
Dưới ánh đèn sáng trưng nơi hành lang khách sạn, anh đứng đó, mà trong lòng chỉ thấy như bị bóng tối nuốt trọn. Ánh sáng bên ngoài không thể nào soi tỏ thứ đang đè nặng bên trong anh.
Tất cả… mọi thứ… như đưa anh quay về cái thời niên thiếu đen tối và nặng nề đến nghẹt thở ấy.
Năm đó, Cố Cẩn mới 16 tuổi, vừa được nhà họ Cố đón về sau khi lạc mất từ nhỏ. Một đứa trẻ sống trong bóng tối, quen với cảnh nghèo hèn, bất ngờ trở thành thiếu gia chính thống của một trong những gia tộc hào môn bậc nhất—nghe thì giống giấc mơ, nhưng với anh lại là khởi đầu của ác mộng.
Trong lòng anh, chỉ có mặc cảm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play