Trợ lý tên là Phùng Yên Yên, vốn chỉ là một nhân viên quèn trong một công ty đầu tư mạo hiểm. Năng lực làm việc không có gì nổi bật, ngày qua ngày trôi dạt, sống trong mơ màng và mơ hồ.
Tiền lương không cao, chẳng có thú vui nào tốn kém, thứ duy nhất cô thực sự yêu thích là đọc tiểu thuyết.
Hôm đó cũng là một buổi tối bình thường như bao ngày khác. Phùng Yên Yên đang say mê đọc một quyển tiểu thuyết giới giải trí có tên 《Mỹ Nhân Bình Hoa Trong Giới Giải Trí》.
Nữ chính trong truyện tên là Khương Minh Châu. Theo miêu tả, cô ta là một người có nhan sắc khuynh thành nhưng diễn xuất lại vô cùng tệ hại. Nét nổi bật duy nhất chính là gương mặt đẹp đến ngỡ ngàng.
Tính cách của Khương Minh Châu cũng chẳng dễ chịu gì — ngang ngược, kiêu ngạo, quen được nuông chiều, dựa vào sự nâng đỡ của các "kim chủ" và nam chính để làm mưa làm gió trong giới giải trí.
Kim chủ đầu tiên là Cố Cẩn, một trong những nam chính của truyện. Nam chính còn lại là Sở Minh Thành, một thiên tài giới công nghệ từng bị Khương Minh Châu đá không thương tiếc khi anh còn nghèo kiết xác.
Nếu là những tiểu thuyết khác, nam chính sau khi bị bỏ rơi, giàu lên sẽ quay lại trả thù. Nhưng truyện này lại không giống thế.
Dù từng bị Khương Minh Châu đạp xuống đáy bùn, khi thành công, Sở Minh Thành không hề có ý định báo thù. Ngược lại, anh dốc hết tâm sức chỉ để được ở bên cô ta một lần nữa. Đổi lấy điều đó, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.
Nhưng Khương Minh Châu lại là một nữ chính "hắc tâm", thủ đoạn và lạnh lùng. Dù Sở Minh Thành vì cô sống vì cô chết, cô vẫn thờ ơ như cũ. Thậm chí, cô ta còn lợi dụng tình cảm của anh để ép buộc và thao túng anh từng chút một. Ngay cả khi ở bên kim chủ Cố Cẩn, cảm tình của cô dành cho hắn cũng chẳng sâu sắc gì.
Cô ta chơi đùa giữa hai người đàn ông ưu tú, không ngừng bóc lột giá trị của họ, dùng bọn họ làm bậc thang đưa mình lên đỉnh cao danh vọng.
Ở đoạn kết tiểu thuyết, sau khi hoàn toàn tuyệt vọng, Sở Minh Thành hắc hóa, đem toàn bộ thành tựu nghiên cứu tích góp nhiều năm chế tạo ra vũ khí hủy diệt. Sau đó, anh ôm lấy Khương Minh Châu, kéo cả thế giới chôn cùng.
Khi đọc truyện, Phùng Yên Yên đặc biệt yêu thích nhân vật Sở Minh Thành. Cô từng mơ mình chính là Khương Minh Châu, được một người đàn ông yêu đến tận cùng như thế. Nhưng nếu là cô, cô nhất định sẽ không phụ anh, sẽ khiến anh được hạnh phúc.
Có lẽ vì khát vọng quá mãnh liệt, ngay khoảnh khắc cô sắp thiếp đi, một hệ thống bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Đó là hệ thống mang tên “Cứu vớt nam chính”.
Nó nói rằng rất nhiều thế giới tiểu thuyết đã tự mình tiến hóa thành các thế giới song song giống hệt hiện thực. Nhưng điều khác biệt duy nhất là những thế giới đó cần khí vận của nam nữ chính để duy trì sự tồn tại.
Thế giới trong quyển 《Mỹ Nhân Bình Hoa Trong Giới Giải Trí》 cũng vậy. Bởi vì nam chính cuối cùng chọn hủy diệt thế giới, cho nên hệ thống cần người đến cứu anh.
Và Phùng Yên Yên chính là người được chọn.
Cô kích động đến mức suýt khóc.
Đây chẳng phải là xuyên sách sao?
Hệ thống nói, chỉ cần cô công lược được Sở Minh Thành, cô sẽ có thể đoạt lấy vận mệnh của nữ chính, trở thành nữ chính thực sự, người duy trì sự sống còn của thế giới này.
Không chút do dự, Phùng Yên Yên liền đồng ý.
Thế là cô xuyên hồn vào thế giới đó, trở thành một nữ trợ lý bên cạnh Sở Minh Thành.
Cô tin mình là người đặc biệt. Giống như trong những quyển tiểu thuyết từng đọc, nam chính chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhận ra linh hồn khác biệt của cô, rồi từ đó bỏ rơi nữ chính giả tạo, phát cuồng vì cô, yêu cô đến chết đi sống lại.
Nhưng thực tế lại tàn nhẫn tát cô một cái thật đau.
Cô ở bên cạnh Sở Minh Thành suốt nửa năm, nhưng chưa từng được ở riêng cùng anh một lần. Anh luôn lạnh nhạt, thậm chí không buồn nhìn cô thêm một ánh mắt.
Tệ hơn nữa là, mỗi khi cô vô tình chạm phải anh, ánh mắt anh sẽ trở nên đầy chán ghét, sau đó lập tức quay vào phòng, điên cuồng dùng nước khử trùng để... khử độc.
Cô vừa đau khổ vì nhiệm vụ không có chút tiến triển nào, vừa lại càng lún sâu vào thứ cảm giác si mê điên cuồng dành cho Sở Minh Thành.
Phùng Yên Yên từng ngây thơ nghĩ rằng, sau nửa năm tận tụy cống hiến, cô ít nhiều cũng có một chỗ đứng nhất định trong lòng Sở Minh Thành.
Thế nhưng chỉ vì một sai lầm nhỏ, anh ta liền thẳng tay loại bỏ cô, không một lời nương tình.
Như vậy… có phải quá tàn nhẫn không?
Cô có gì kém Khương Minh Châu? Cô cũng yêu anh đến vậy cơ mà.
“Hệ thống,” – Phùng Yên Yên cắn răng, khẽ gọi – “Kiểm tra mức độ thiện cảm của Sở Minh Thành đi.”
【 Hiện tại mức độ thiện cảm: -100 】
Giọng máy móc lạnh tanh như nhát búa bổ thẳng vào lòng cô.
“Sao lại có thể…” – Cô gần như phát điên, toàn thân run lên.
“Lúc trước chẳng phải mới là 10 điểm sao?” Chính vì cái 10 điểm nhỏ nhoi đó mà cô mới mù quáng mạo hiểm. Nửa năm ròng rã âm thầm làm việc, lấy lòng, vun vén, rốt cuộc cũng chỉ nhận lại… một điểm thiện cảm sơ sài như người qua đường.
Thậm chí, so với một người xa lạ lỡ va trúng trên đường, cô còn kém hơn.
Chuyện này… cô phải nuốt sao?
Không! Cô không thể chấp nhận!
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phùng Yên Yên.
Biết đâu Sở Minh Thành chỉ là kiểu người chậm hiểu chuyện tình cảm? Biết đâu anh ta thật ra có tình cảm với cô mà không nhận ra? Chẳng phải trong mấy cuốn truyện ngôn tình vẫn hay viết như thế sao? Nam chính cứ tưởng mình yêu bạch nguyệt quang, cuối cùng bỏ lỡ chân ái bên cạnh, đến khi người ta tuyệt vọng bỏ đi mới vỡ lẽ, rồi bắt đầu truy thê trong thống khổ…
Chỉ là khi ánh mắt cô dừng lại trên con số -100 đỏ chói ấy… tất cả ảo tưởng đều tan biến như bọt nước.
Chưa bao giờ, cô lại tỉnh táo đến thế.
Sở Minh Thành… là thực sự chán ghét cô.
“Vậy còn mức thiện cảm của anh ta với Khương Minh Châu?” – Cô nghiến răng hỏi.
【 Không thể tính toán 】 – hệ thống im lặng vài giây, giọng nói mang theo chút lưỡng lự.
【 Vì mức độ thiện cảm vượt ngưỡng cho phép, dữ liệu không thể đo lường chính xác. 】
Phùng Yên Yên chết lặng.
【 Ký chủ, bây giờ cô đã bị loại khỏi vị trí bên cạnh Sở Minh Thành. Từ nay về sau, mỗi bước đều phải cực kỳ cẩn trọng. Nếu cô còn dám tỏ rõ địch ý với Khương Minh Châu, Sở Minh Thành nhất định sẽ ra tay trừ khử cô. 】 – Hệ thống đưa ra cảnh báo lạnh như băng.
Phùng Yên Yên mím chặt môi, sắc mặt tối sầm lại.
“Biết rồi.” – Cô bật cười, giọng cười lạnh lẽo, thấm đẫm cay nghiệt – “Chẳng qua chỉ là một con trà xanh biết bám đàn ông mà thôi… Lần này là tôi sơ suất.”
【 Ký chủ cố lên! 】 – Hệ thống lặp lại một câu cổ vũ vô hồn rồi rơi vào im lặng.
…
Cùng thời điểm đó, tại phòng khách sạn.
Khương Minh Châu vừa vào phòng đã lăn thẳng lên sofa, chân co lên, mặt vùi vào gối mềm, cả người xụi lơ như con mèo mỏi mệt.
Phương trợ lý thì thở dài bất đắc dĩ, giúp cô thu dọn đồ đạc rải rác khắp nơi.
“Để tôi rửa ít trái cây cho chị.” – Anh nói xong liền đi đến mở tủ lạnh.
“Hảo!” – Khương Minh Châu không ngẩng đầu, tay vẫn đang lướt điện thoại, chăm chú lướt Weibo.
Phương trợ lý lấy ra một hộp cherry tươi rói, rồi cầm theo ra phía gian bếp nhỏ của phòng khách sạn.
Nhưng chưa kịp bước vào, từ trong bếp lại bất ngờ bước ra… một người đàn ông.
Người đó vóc dáng cao ráo, khí chất sắc lạnh, gương mặt tuấn tú sắc sảo như tượng tạc, trên người là một bộ vest đắt tiền. Nhưng điều khiến người ta nghẹn lời là — anh ta đang đeo một chiếc tạp dề hồng nhạt in hình dâu tây.
Trên tay, còn bưng theo một đĩa salad trái cây.
Phương trợ lý ngẩn người.
“Cố… Cố tổng?!” – Anh suýt thì làm rơi cả hộp cherry trong tay.
Không sai, người vừa bước ra chính là “cây ATM” của Khương Minh Châu — Cố Cẩn.
Cố Cẩn chỉ hờ hững gật đầu, giọng điệu trầm tĩnh, ra lệnh:
“Cậu ra ngoài đi. Chuyện ở đây, để tôi lo.”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Khương Minh Châu lập tức bật dậy khỏi sofa như bị điện giật.
Cô trừng lớn đôi mắt hạnh, lườm anh đầy phẫn nộ.
“Anh vào đây bằng cách nào? Ai cho anh vào?! Đây là phòng tôi!”
Ánh mắt Cố Cẩn nhìn cô lập tức mềm nhũn như nước suối mùa thu. Tất cả vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của một tổng tài phút chốc hóa thành dịu dàng say đắm.
“Bảo bối, đừng giận nữa được không? Là anh sai rồi.” – Người đàn ông bọc trong tạp dề hồng nhạt, giọng khẽ khàng nhận lỗi, hoàn toàn không còn chút oai phong nào của một ông chủ bạc tỷ.
Một tay bưng đĩa trái cây, một tay lặng lẽ tiến về phía cô, ánh mắt như muốn dâng tim gan ra trước mặt.