Giọng anh ta khẽ khàng, thậm chí là thấp kém.
Nhưng Khương Minh Châu chẳng còn bị dáng vẻ yếu thế ấy mê hoặc nữa. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân:
“Anh căn bản không hề biết mình sai ở đâu. Anh cứ luôn miệng nói yêu tôi, vậy mà lại vì thỏa mãn ham muốn bản thân mà ép buộc tôi. Anh là đàn ông, anh không hiểu đâu… cái cảm giác bị cưỡng ép, bất chấp ý chí của bản thân, với một cô gái mà nói… nó khủng khiếp đến mức nào.”
Cô không còn giãy giụa, đôi mắt ướt đẫm như nước mưa cứ chớp chớp nhìn về phía anh ta, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm mơ hồ.
“Cảm giác đó thật sự rất đáng sợ… tôi không bao giờ muốn nhớ lại nữa.”
Toàn thân Cố Cẩn như hóa đá, cuối cùng cũng thấy sợ. Minh Châu của anh, là Minh Châu mà anh nâng niu trong lòng, vậy mà lại bị chính tay anh dọa thành ra thế này.
Buồn cười thật. Miệng thì cứ nói yêu cô ấy, mà người làm tổn thương cô nhiều nhất… cũng là anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT