Kiều Kiều vốn định mượn lá bùa hộ thân cùng chút linh lực mỏng manh quay về Hồ Sơn, nào ngờ trên đường băng rừng vượt núi tới vùng ngoại ô hoang vắng, lại bắt gặp một thân ảnh nằm vắt ngang nơi đất bùn trơn trượt. Người kia máu me đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, thân thể xám ngoét như tro tàn, hơi thở yếu ớt đến mức tưởng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi.
Kiều Kiều dừng bước, trầm mặc nhìn hắn. Nàng khẽ đưa mũi giày điểm lên mặt hắn một cái, thấy Trịnh Tá quả nhiên không chút phản ứng.
Ánh mắt Kiều Kiều chuyển động, rơi xuống một tảng đá lớn bên cạnh. Nàng cầm lên một khối đá to bằng nắm tay, ánh mắt lạnh nhạt, hai tay nâng cao lên khỏi đỉnh đầu. Nàng đang suy nghĩ — có nên, hay không nên thật sự đập xuống một cái?
Nhưng...
Rất lâu sau, tay nàng mỏi, bèn buông đá xuống, rồi ngồi xổm người, đưa chút linh lực còn sót lại dò xét thân thể Trịnh Tá.
“Đã phế... không thể tu luyện...” Nàng lẩm bẩm. Lúc sau, khóe miệng lại nhẹ cong lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. “Một kẻ từng ngồi nơi cao cao tại thượng, giờ hóa thành phế nhân, chẳng còn khác gì một đống rác rưởi, thậm chí không bằng kẻ phàm nhân bình thường... Hửm, chẳng phải còn thống khổ hơn cả cái chết hay sao?”
Nàng bật cười, thanh âm thấp mà mê hoặc, tựa như gió đêm lướt qua rừng sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT