Dù rằng trước kia cũng là trực tiếp dùng huyết của Trương Thiên để áp chế độc tố, nhưng mỗi khi nghĩ đến đoạn thời gian ngày nào cũng phải uống thứ thuốc mà trong đó trộn lẫn tâm đầu huyết của Trương Thiên, trong lòng nàng liền không khỏi có chút buồn nôn, tựa như trong dạ dày có dòng khí lạnh cuộn trào.
Kiều Kiều sắc mặt cổ quái, ánh mắt dừng trên bình lưu ly trong tay tiểu nha hoàn, ngẫm nghĩ một hồi, rồi duỗi tay đoạt lấy.
“Tâm đầu huyết à? Vậy hắn… đã chết chưa?” Nàng cười nhạt, xoay xoay bình lưu ly trong tay, quan sát dòng máu đỏ tươi như hồng ngọc, óng ánh tinh thuần, ánh lên ánh sáng yêu dị dưới ánh nến. Nhìn qua… thật sự lại có chút đẹp đến quỷ dị.
Tiểu nha hoàn mím môi, trong mắt thoáng qua một tia giận dỗi, nhỏ giọng đáp:
“Đại nhân… đương nhiên còn sống. Nhưng lần nào lấy huyết cũng tổn hao quá lớn. Ngài ấy không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao phó, lại còn vì thân thể Vương phi mà miễn cưỡng chống đỡ, vẫn định… lại vì người mà rút thêm một lần huyết nữa.”
Nói đến đây, nàng bỗng quỳ sụp xuống, hai tay dâng lên, ánh mắt khẩn thiết nhìn Kiều Kiều:
“Nương nương, trong bình máu này thực ra đã đủ cho người dùng rồi. Nô tỳ cầu người hãy ra mặt khuyên đại nhân, bảo ngài ấy đừng liều mạng nữa. Lại lấy thêm một lần huyết… ngài ấy thật sự sẽ chết mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT