Thập Diên vốn cũng hiểu rõ đạo lý đời người khó tránh hội ngộ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Cố tỷ tỷ rất có thể đã ở bên Tống Linh Tuyền, trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi khó tả, tựa như một sợi tơ mảnh len lỏi trong tim.
Bởi vì Tống Linh Tuyền, cả đêm nay, đầu óc nàng cứ quanh quẩn mãi với những chuyện kiếp trước. Nàng cố ý dùng chuyện này để né tránh cảm xúc rối ren khi đối diện với cố nhân năm xưa.
Giọng nói kia, cùng hai chữ “Tống đại nhân” vang lên, khiến nàng không dám ôm chút hy vọng mơ hồ nào nữa.
Nếu Tống Linh Tuyền thật sự đang ở Cù Châu Thành... thì liệu Lục Hành Vân có hay biết?
Kiếp trước, Lục Hành Vân từng gấp gáp đưa nàng rời khỏi nơi này. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ là vì muốn bảo toàn tính mạng, giờ ngẫm lại... chẳng phải cũng có thể vì không muốn để nàng sớm chạm mặt Tống Linh Tuyền?
Hàng loạt suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu, khiến nàng chẳng chợp mắt nổi.
Một đêm dài đằng đẵng, mãi đến khi rạng đông vừa ló, Thập Diên đã khoác áo ngồi dậy. Nàng đứng trước khung cửa sổ của doanh phòng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía hành lang cong dẫn ra cổng tròn. Chỉ cần có người đi ngang, nàng đều liếc mắt trông theo.
Xuân Quỳnh Lâu chiếm một khoảng đất không nhỏ, trong hậu viện có cả đình hóng gió, thủy tạ uốn quanh. Dãy hành lang vòng vèo nối liền các sương phòng, duy chỉ có Văn Án Uyển là một tiểu viện tách biệt.
Lúc Cố Uyển Dư vừa về tới sân đã trông thấy Thập Diên đứng đợi. Nàng có phần bất ngờ, hơi nhướng mày hỏi:
“Trời còn chưa sáng hẳn, sao muội đã dậy rồi? Là đang đợi ta sao?”
Thật ra nàng cũng không muốn nấn ná ở phía trước quá lâu, nên mới sớm quay về hậu viện tắm gội, rửa mặt. Chỉ là không ngờ Thập Diên lại thức sớm đến vậy.
Chợt nhớ ra điều gì, Cố Uyển Dư khẽ vén tóc đen ra sau tai, như vô tình che đi vết hồng nơi cổ, rồi hơi nghiêng người, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa mình và Thập Diên một chút.
Bị hỏi, Thập Diên có phần nghẹn lời. Nàng đương nhiên nhận ra sự nghi hoặc trong mắt Cố tỷ tỷ, nhưng có quá nhiều chuyện, nàng thật sự không thể giải thích rõ ràng, đành lòng vòng hỏi sang chuyện khác:
“Tỷ tỷ sắp tới… có bận lắm không ạ?”
Cố Uyển Dư khẽ nghiêng đầu, lời nói tuy ngắn, nhưng đủ hàm ý:
“Bận một đoạn thời gian.”
Câu ấy xem như đã thừa nhận: nàng đang có nhiệm vụ phải hoàn thành.
Thập Diên định nói gì đó, rồi lại thôi.
Cố Uyển Dư khẽ bật cười, vươn tay che môi, ánh mắt thoáng mang theo vẻ trêu chọc:
“Tiểu nha đầu, từ bao giờ lại có bí mật không kể với tỷ tỷ thế?”
Thế gian này, ai lại chẳng có điều muốn giữ riêng cho mình?
Cố Uyển Dư chẳng phải người đa nghi hay ưa dò xét. Nàng mệt mỏi ngáp một cái, giọng mang chút lười nhác:
“Muội muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, đừng làm chậm thời gian ta về ngủ bù.”
Thập Diên không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt Cố tỷ tỷ, chỉ khẽ hỏi bằng giọng nhẹ như gió thoảng:
“Tối qua muội nghe ở Tụng Lan phòng có người gọi một tiếng ‘Tống đại nhân’, nhưng muội chưa từng nghe nói Cù Châu Thành lại có vị quan lớn nào họ Tống cả...”
Cố Uyển Dư không giấu diếm, đáp rất tự nhiên:
“Hắn quả thật không phải người Cù Châu Thành, mà từ U Châu Thành tới.”
Một câu ấy rơi xuống, tim Thập Diên bỗng nặng trĩu như bị ai đè chặt.
U Châu Thành.
Đến lúc này, nếu còn tự thuyết phục bản thân người tối qua không phải Tống Linh Tuyền thì cũng chỉ là đang tự dối mình.
Thập Diên nhíu mày.
Tống Linh Tuyền vốn là cánh tay đắc lực của Thích Thập Yển. Hắn xuất hiện ở Cù Châu Thành, tám phần là do Thích Thập Yển sai tới. Nhưng... Cù Châu Thành rốt cuộc có gì để Thích Thập Yển nhọc công bày bố?
Nàng chợt nhớ tới lời dặn của Cố tỷ tỷ mấy hôm trước: gần đây Cù Châu Thành xuất hiện biến loạn.
Hai chuyện này, có liên quan gì đến nhau hay không?
Thập Diên cũng từng nghĩ đến chuyện hỏi thẳng tỷ tỷ xem nhiệm vụ lần này là gì, nhưng nàng hiểu rõ quy củ của mật thám. Dù có thân thiết mấy, thì việc giữ kín nhiệm vụ là điều tối quan trọng.
Nàng đã từng tiếp xúc với Tống Linh Tuyền. Người kia bề ngoài thì tham tiền háo sắc, nhưng thực ra lại rất cẩn trọng, nếu không cũng chẳng thể leo đến vị trí hiện tại.
Thập Diên kiềm lại nỗi lo trong lòng, chỉ mơ hồ mà nhắc nhở một câu:
“Người ở địa vị cao, thường lòng nghi ngờ rất sâu. Tỷ tỷ... cần phải cẩn thận.”
Cố Uyển Dư nghe xong, lại cảm thấy dáng vẻ Thập Diên có gì đó là lạ – cứ như rất đề phòng Tống Linh Tuyền.
Nhưng không hợp lý.
Từ trước đến nay, Thập Diên đâu từng có giao tình gì với Tống Linh Tuyền?
Cố Uyển Dư nghĩ mãi không ra điểm nào đáng ngờ, đành tạm quy tất cả cho việc Thập Diên lo quá hóa rối. Nàng cười, đưa tay chạm nhẹ lên trán Thập Diên:
“Được rồi, không cần lo lắng.”
Nói đoạn, nàng chưa vội rời đi, nghiêng đầu hỏi tiếp:
“Nhưng ngược lại là muội, hôm qua... có gặp được quý nhân không?”
Câu hỏi đột ngột khiến Thập Diên thoáng khựng lại, ánh mắt hơi lay động.
Nàng không ngờ chủ đề lại chuyển sang Tư Diễn Thầm.
Cố Uyển Dư vốn biết thân phận thật của Tư Diễn Thầm, nhưng cẩn trọng đã quen. Dù là khi chỉ có hai người, nàng cũng không bao giờ gọi Tư Diễn Thầm là "chủ tử", tránh để người khác liên hệ chàng với Xuân Quỳnh Lâu.
Thập Diên ngập ngừng một chút rồi đáp khẽ:
“Gặp rồi.”
Cố Uyển Dư dịu dàng xoa đầu nàng, giọng nói nghiêm túc hơn hẳn:
“Phải chăm sóc quý nhân cho tốt, tuyệt đối không được sơ sót.”
Nàng nhớ lại trước đó, Tình Nương từng hỏi vì sao lại để Thập Diên đi hầu hạ quý nhân.
Cố Uyển Dư khẽ cong môi, cười nhẹ.
Còn vì sao nữa?
Đời này, nữ tử vốn đã không dễ. Nàng từ khi trở thành mật thám thì con đường đã định, không thể quay đầu. Nhưng Thập Diên thì khác.
Chủ tử vốn thanh bạch, không gần nữ sắc. Nếu để Thập Diên theo hầu, sẽ không phải tiếp khách, không phải đón đưa cười gượng như bao cô nương khác.
Nàng chỉ mong, Thập Diên có thể được trọng dụng. Sau này khi chủ tử rời khỏi Cù Châu Thành, có thể dẫn theo Thập Diên, giúp nàng thoát khỏi vận mệnh phong trần, rời khỏi Xuân Quỳnh Lâu này mãi mãi.
Thập Diên không biết nỗi khổ tâm trong lòng Cố tỷ tỷ, nhưng vẫn gật đầu, như là hứa hẹn:
“Muội sẽ.”
Chỉ là nàng chưa từng ngờ tới – lời hứa vừa dứt, tin truyền triệu từ Văn Án Uyển đã lập tức đến nơi.
Lục Nghệ bước vào, vẻ mặt vừa vội vừa sầu:
“Quý nhân không giống khách nhân thường, không chỉ đêm hôm, ban ngày cũng phải có người hầu hạ bên cạnh.”
Nàng lo đến mức muốn rối cả lên.
Lần này quý nhân đến Cù Châu Thành không mang thân phận rõ ràng, chỉ mang theo vài thị vệ cùng Chu đại nhân, chẳng có ai đủ thân phận để bảo vệ. Giờ Cù Châu Thành lại rối loạn, Tình Nương tất nhiên không yên tâm.
Nhưng vấn đề là, ngoài mặt, Xuân Quỳnh Lâu vẫn chỉ là kỹ viện. Muốn an bài người tin cậy cũng khó. Cuối cùng vẫn phải mượn cớ “bao hạ Thập Diên”, thực chất là để nàng qua bảo vệ chủ tử mà thôi.
Thập Diên còn chưa kịp chải đầu, đã vội vã theo Lục Nghệ tới Văn Án Uyển.
Văn Án Uyển yên tĩnh lạ thường, tựa như chưa từng có người ở. Đưa người đến nơi, Lục Nghệ lại vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng nàng ấy, Thập Diên bất giác nhíu mày.
Không hiểu sao, mấy ngày nay, người trong Xuân Quỳnh Lâu ai cũng có vẻ bận rộn một cách lạ kỳ.
Trong Văn Án Uyển.
Tư Diễn Thầm tự mình điều khiển xe lăn ra khỏi phòng.
Thế nhưng khi xây Xuân Quỳnh Lâu, nào ai nghĩ sẽ có người hành động bất tiện vào ở? Hành lang khắp nơi đều có bậc cấp, đối với hắn thật sự chẳng dễ dàng gì.