Trước khi nguyên dương chưa bị phá vỡ, Tạ Hành Ngọc luôn thanh tâm quả dục, đối với chuyện nam nữ hắn vẫn luôn khinh thường.
Thế nhưng từ sau khi bị A Thương phá thân, trúng tình cổ, những chuyện mà hắn từng vô cùng căm ghét kia… lại trở thành thuốc giải duy nhất của hắn.
Mà kẻ gây ra mọi chuyện, lại chính là người phụ nữ đang bị hắn ôm trong lòng lúc này.
Vì nàng, hắn lại phát bệnh.
Nợ duyên là nàng gây ra, vậy thì hậu quả cũng phải để nàng tự gánh.
A Thương cảm giác có gì đó không đúng, là lúc bàn tay đang đặt nơi eo nàng của Tạ Hành Ngọc, bỗng dưng dần dần hướng lên trên.
Cán cân vốn dĩ cân bằng giữa hai người, bị động tác này đột nhiên làm lệch hẳn.
A Thương không ngờ người phá vỡ sự cân bằng này lại là Tạ Hành Ngọc, vị Đạo quân xưa nay luôn thanh tâm quả dục.
Nếu là A Thương của kiếp trước, chắc lúc này đã vui đến mức cười cả trong mộng rồi.
Nhưng nàng không còn là nàng của kiếp trước nữa, mang theo nửa đời ký ức, nàng không thể vô tư gần gũi hắn như xưa.
Nàng thấy dơ bẩn.
A Thương nắm lấy tay hắn đang đặt trên dây lưng mình, giọng bình tĩnh:
“Còn chưa đủ một tháng.”
Ngọn lửa dục vọng vừa mới bùng lên trong mắt Tạ Hành Ngọc, ngay câu nói ấy, lập tức bị dập tắt sạch sẽ.
Khi nhận ra bản thân vừa mới muốn làm gì đó với nàng, Tạ Hành Ngọc sầm mặt, lùi về sau mấy bước.
A Thương nhìn hắn, thấy hắn đứng yên nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, xen lẫn tức giận.
Tạ Hành Ngọc không ngờ A Thương lại từ chối hắn, hoặc là, hắn không ngờ có một ngày mình lại là người chủ động.
Hắn và A Thương từng song tu hai lần. Lần đầu là vì hắn trúng dược, hoàn toàn theo bản năng. Lần thứ hai là nàng chủ động kéo tay áo hắn, mặt đỏ bừng bảo rằng đến ngày cần song tu để ức chế tình cổ.
Hắn từng vô cùng tức giận, đến mức không chút thương tiếc, hành động vô cùng thô bạo.
Tạ Hành Ngọc chau mày., hắn không ngờ có ngày người chủ động lại là chính mình.
Chắc chắn… lại là do tình cổ phát tác.
Nhưng…
Tạ Hành Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm A Thương.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, một người lại có thể thay đổi đến thế sao?
Rốt cuộc người trước kia mới là thật, hay người hiện tại mới là con người thật của nàng?
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên một giọng nữ:
“Tạ đạo quân, tiểu thư nhà ta lại phát bệnh rồi, kính xin ngài đến Nguyệt Thanh phong một chuyến.”
Nguyệt Thanh phong, chính là nơi ở của Thẩm Nguyệt Thanh, thanh mai trúc mã của Tạ Hành Ngọc.
Sau khi linh mạch của Thẩm Nguyệt Thanh bị tổn thương, thân thể nàng luôn yếu ớt,
luôn do chính tay Tạ Hành Ngọc luyện đan, điều chế dược để duy trì tính mạng cho nàng.
Giống như những gì A Thương nghĩ khi nghe thấy thị nữ nói Thẩm Nguyệt Thanh phát bệnh, Tạ Hành Ngọc không nói gì, xoay người rời đi.
A Thương đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn rời đi, bước đến gặp người trong lòng của hắn.
Sau khi Tạ Hành Ngọc rời đi, A Thương liền thay bộ y phục do hai rối nhân chuẩn bị, rồi tự mặc quần áo.
Bộ y phục mà rối nhân chuẩn bị có chất liệu giống hệt với của Tạ Hành Ngọc, trông vô cùng xa xỉ. Nhưng A Thương không đến mức tự luyến cho rằng đây là y phục Tạ Hành Ngọc cố tình chuẩn bị cho nàng.
Dù sao, đỉnh Ngọc Giai xưa nay chỉ có Tạ Hành Ngọc sống một mình, sao có thể có quần áo của nữ nhân? Nghĩ đến việc có khả năng đó là đồ của Thẩm Nguyệt Thanh để lại, A Thương liền cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hai rối nhân dường như không ngờ nàng lại thay đồ và muốn rời đi, thấy nàng bước ra, lập tức chặn lại, không cho nàng đi.
A Thương không khách sáo với hai tên rối này chút nào chủ nhân của chúng đã khiến nàng chịu uất ức, mà lúc này thương thế của nàng cũng đã gần như hồi phục.
Vì vậy nàng vung tay tát cho mỗi tên một cái, khiến chúng văng ra hai bên, rồi quay người rời khỏi Ngọc Giai Phong không hề quay đầu lại.
Nguyệt Thanh Phong
Trong điện, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa. Tạ Hành Ngọc bỗng nhiên giơ tay sờ mặt mình, sắc mặt có chút không tự nhiên.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Nguyệt Thanh, đang rót trà ngồi đối diện, cất tiếng hỏi.
Tạ Hành Ngọc buông tay, sắc mặt lạnh nhạt:
“Không có gì.”
Nói xong liền nhận lấy chén trà Nguyệt Thanh đưa, nhấp một ngụm.
Tỳ nữ hiểu rõ quan hệ giữa hai người, sau khi đưa Tạ Hành Ngọc vào điện thì cũng không đi theo vào, thậm chí còn chu đáo đóng cửa điện lại.
Lúc này trong tẩm điện rộng lớn chỉ còn hai người họ.
Thẩm Nguyệt Thanh liếc nhìn hai tỳ nữ đang đứng ngoài cửa, sau đó giơ tay lên, một tia sáng vàng bắn ra từ đầu ngón tay lập kết giới cách âm bao phủ toàn bộ điện.
Ngay sau đó, Tạ Hành Ngọc mở miệng: “Có điều tra được gì không?”
Thẩm Nguyệt Thanh khẽ cong môi cười, đặt những manh mối vừa tìm được lên bàn trước mặt Tạ Hành Ngọc, giọng lạnh lùng:
“Lão hồ ly đó tưởng mình giấu giếm khéo lắm, nhưng đã làm thì ắt sẽ lộ sơ hở. Pháp môn luyện lô đỉnh đó chắc chắn là do hắn truyền cho Hạ Tông.”
Tạ Hành Ngọc nhìn những dòng phù văn đen tối lưu động trên mặt giấy, nhận ra là chữ viết của Ma tộc, liền thu vào túi áo:
“Bọn chúng có kế hoạch gì tiếp theo? Điều tra ra chưa?”
Thẩm Nguyệt Thanh lắc đầu: “Chưa, nhưng chúng không thể yên ổn được lâu đâu. Tuy chưa tra ra hành động tiếp theo, nhưng ta lại tìm được một chuyện khác liên quan đến bán yêu phu nhân của ngươi.”
“Bán yêu phu nhân?”
Nghe đến cách gọi đó, Tạ Hành Ngọc liền nhíu mày.
Thẩm Nguyệt Thanh lấy ra một vật tìm được tại hiện trường, đưa cho hắn.
Tạ Hành Ngọc đón lấy, nhìn vào sợi chỉ mỏng như tơ nhện, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra, hắn khẽ nhíu mày: “Ngân khiên ti?”
“Đúng vậy.” Thẩm Nguyệt Thanh gật đầu:
“Ta nhặt được ở gần Ngọc Giai Phong, xem ra A Thương không nói dối. Người hạ dược không phải nàng. Cả hai người bọn ngươi đều đã bị gài bẫy, nữ đệ tử nhờ nàng đưa y phục kia, khả năng căn bản không phải người thật.”
“Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, tộc khống rối Đông Châu vốn đã bị tiên môn diệt trừ cách đây hơn ba mươi năm. Vậy mà vẫn có người điều khiển rối đạt đến cảnh giới cao như thế, hiển nhiên là một cao thủ.
Người này lại giấu mình suốt bao năm, lần này còn dám mạo hiểm bại lộ để gài bẫy ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Tạ Hành Ngọc ánh mắt trầm xuống, siết chặt sợi ngân khiên ti trong tay:
“Muốn biết có mục đích gì bắt được hắn thì sẽ biết.”
Kẻ đó ở trong tối, còn họ ở ngoài sáng. Nhưng rồi cũng sẽ có lúc hắn để lộ sơ hở.
“Còn Lô Tứ vẫn còn sống, ngươi định xử lý ra sao?”
Thẩm Nguyệt Thanh lại mở miệng: “Không ngờ bọn chúng gan to đến vậy, ngay cả nữ nhân của Đạo quân Diễn Chi cũng dám động vào.”
Tạ Hành Ngọc: "Từ khi nào mà ngươi lại lắm mồm như vậy?
“Hiếm lắm mới quan tâm ngươi một chút, mà ngươi lại cáu kỉnh.”
Thẩm Nguyệt Thanh khẽ bật cười, tay lướt trên viên Lưu Ảnh Châu, nói:
“Chuyện xảy ra trong đại điện ta đều đã xem. Tưởng con hồ ly nhỏ đó là kẻ yếu ớt, không ngờ cũng có lúc mạnh mẽ đến vậy.”
Tạ Hành Ngọc: “Nàng đã ký khế ước linh với yêu vật trong Vạn Nhai Uyên.”
“Khế ước linh thú?” Thẩm Nguyệt Thanh kinh ngạc: “Chính là thượng cổ yêu vật Vu Chúc?”
Tạ Hành Ngọc không đáp, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
“…” Thẩm Nguyệt Thanh cười:
“Con hồ ly nhỏ kia ngoài mặt nhìn có vẻ yếu mềm, không ngờ lại dám ký khế ước với cả yêu vật thượng cổ.”
Tiếng cười của nàng khiến Tạ Hành Ngọc cảm thấy khó chịu, hắn đứng dậy định rời đi.
Thẩm Nguyệt Thanh lập tức thu lại nụ cười, nhắc nhở: “Chưa đến lúc, ngươi đi bây giờ còn quá sớm.”