A Thương: “???”

“Ngươi đang nói gì vậy?” A Thương khó hiểu.

Đang yên đang lành, sao hắn lại bắt nàng uống đan dược tránh thai?

Tạ Hành Ngọc dừng lại một chút, giọng không chút cảm xúc:

“Yêu khí trên người ngươi sắp bộc phát rồi.”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ trước mặt, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh khi nãy yêu vật trông thỏa mãn nằm dưới đất, còn nàng thì toàn thân nhiễm đầy khí tức của nó.

Chướng mắt!

Tạ Hành Ngọc siết chặt bình đan trong tay. Hắn vốn nghĩ nàng sau khi rơi xuống vực là vì để sống sót mới bất đắc dĩ như vậy, chuyện này không phải lỗi của nàng, nên mới đích thân luyện viên đan tránh thai không gây tổn hại thân thể cho nàng.

Không ngờ nàng lại không chịu uống. Chẳng lẽ thật sự muốn sinh con cho yêu vật kia?

Thấy ánh mắt Tạ Hành Ngọc càng lúc càng lạnh, A Thương chợt hiểu ra hắn nói yêu khí,

là vì cho rằng nàng đã làm chuyện không thể nói ra với Vu Chúc?

“Ngươi hiểu lầm rồi…”

“Thương Thương!” A Thương còn chưa kịp giải thích, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Vu Chúc, khiến lời nàng bị cắt ngang.

A Thương nhìn ra theo tiếng gọi, thấy Vu Chúc đang thò nửa cái đầu ra khỏi bụi cỏ, trên đầu còn dính mấy cọng cỏ đuôi chó, trông vừa nhếch nhác vừa buồn cười.

Thấy A Thương đã nhìn thấy mình, Vu Chúc vội vàng vẫy tay chào nàng, cuối cùng cũng tìm được nàng, hắn không ngờ tông môn này lại rộng lớn đến thế.

Vu Trục vừa định mở miệng than đói, một luồng kiếm khí mang theo sát ý đã lao tới chỗ hắn.

Vu Chúc lảo đảo lùi lại vài bước, nếu không nhờ thân thủ nhanh nhẹn, thì hôm nay đã đổ máu rồi.

Tạ Hành Ngọc không ngờ yêu vật này lại to gan như vậy, dám công khai xuất hiện ở Ngọc Giai Phong.

“Ngươi hiểu lầm rồi, giữa ta và Vu Chúc không có chuyện gì cả.” A Thương vội vàng giải thích.

“Ta rơi xuống Vạn Linh Uyên là do hắn cứu, sau đó hắn nói muốn đi ra ngoài, đề nghị kết khế ước linh thú với ta, nhận ta làm chủ, nghe theo ta. Yêu khí trên người ta có lẽ là do khế ước này.”

“Khế ước linh?”  Tạ Hành Ngọc dừng lại, lông mày nhíu chặt.

Giây sau, A Thương nghe thấy giọng Tạ Hành Ngọc lạnh tanh: “Giải ước."

Vu Chúc đang gặm cỏ đuôi chó, nghe vậy thì tỏ vẻ bất cần đời:

“Nếu giải trừ khế ước mà không ai quản ta, ta sẽ đi gây họa nhân gian đó nha~ Ôi——”

Chưa dứt lời, một sợi roi bạc đã quấn lấy mắt cá chân hắn, kéo hắn lên, khiến cả người bị treo ngược lơ lửng giữa không trung.

Không biết Vu Chúc trộm từ đâu ra bộ y phục của tiên môn, mặc vào trông lại càng buồn cười hơn với mái tóc đỏ lòe loẹt.

“Thả hắn xuống đi.” A Thương đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Hành Ngọc, ánh mắt nhìn về phía Vu Chúc đang bị treo ngược, không ngừng kêu la:

“Nếu ngươi không thích hắn tới đây, ta bảo hắn rời đi là được.”

Tạ Hành Ngọc nghe vậy, chăm chú nhìn vào mắt nàng, đôi mắt sâu như biển, không biết đang nghĩ gì.

Giây sau, A Thương chỉ nghe thấy Vu Chúc hét thảm một tiếng, cả người bị ném văng khỏi Ngọc Giai Phong.

A Thương: “……”

Tạ Hành Ngọc thu roi lại, trước khi xoay người rời đi thì để lại một câu:

“Một canh giờ.”

Một canh giờ gì cơ?

Mãi đến khi thấy hai con rối đứng bên cạnh làm động tác mời nàng xuống nước, A Thương mới hiểu.

Cái “một canh giờ” trong miệng hắn là bắt nàng ngâm mình trong hàn trì suốt một canh giờ.

A Thương biết hàn trì có tác dụng chữa thương, nên sau khi Tạ Hành Ngọc rời đi, nàng cũng không làm bộ làm tịch, cởi quần áo rồi bước vào hồ.

Tuy hàn trì có công hiệu chữa thương, nhưng cũng đúng như tên gọi của nó rất lạnh.

Ngâm chưa được bao lâu, A Thương đã rét đến run rẩy, nhưng vì thương thế trên người, nàng vẫn cắn răng chịu đựng.

Cố gắng chịu được nửa canh giờ, đến lúc thật sự không chịu nổi nữa, nàng mới run rẩy bơi lên bờ, định nghỉ một lát.

Vừa ngồi lên bờ thở một hơi, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau tấm rèm:

“Chưa đủ một canh giờ.”

A Thương bị dọa cho giật mình.

Hắn chưa đi sao?!

Nàng kìm nén cảm giác kỳ quái trong lòng, nghiến răng lại trở vào hàn trì tiếp tục ngâm mình.

Khi A Thương ngâm đủ một canh giờ và bước ra khỏi hàn trì, cả người nàng đã run lẩy bẩy không thành hình dạng, ôm chặt lấy y phục trên người, cố tìm chút hơi ấm.

Tạ Hành Ngọc lúc này mới rời mắt khỏi sách, nhìn về phía A Thương đang bước vào.

Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, dù đã quấn áo cũng vẫn đang run, mi và tóc còn kết một lớp sương mỏng.

Hắn ngây người trong chốc lát.

Hắn đã quen với cái lạnh trong hàn trì, nên không thấy gì lạ, nhưng hắn lại quên mất, với A Thương mà nói, đây là lần đầu tiên nàng ngâm mình, đương nhiên sẽ rất lạnh.

“Là ta sơ suất.” Tạ Hành Ngọc hiếm khi để lộ chút áy náy trong giọng nói. Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, truyền linh lực vào người nàng.

“Hàn khí trong hàn trì không giống thường, chịu đựng một chút.”

Dòng linh lực ấm áp len lỏi qua từng kinh mạch, A Thương cuối cùng cũng cảm nhận được cơ thể vốn đã đông cứng bắt đầu ấm lại.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tuyết sương trên tóc nàng dần tan thành nước,.rồi đầu tóc nàng ấm lên là Tạ Hành Ngọc đang dùng linh lực sấy khô tóc nàng.

“Đỡ hơn chưa?” Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai, khoảng cách rất gần, hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến nàng giật mình, vội vàng gật đầu:

“Đỡ hơn rồi.”

Sau khi nói xong, ý thức nàng cũng dần tỉnh táo. Nhìn xuống bàn tay hắn đang nắm cổ tay mình, lúc này nàng mới nhận ra cả hai đang ở rất gần nhau.

Một tay hắn truyền linh lực cho nàng, tay còn lại đang ôm eo nàng, gần như đem toàn bộ nàng gói gọn trong lòng ngực mình.

Khi A Thương ý thức được tư thế thân mật của hai người lúc này,.Tạ Hành Ngọc cũng nhận ra. Hắn chợt phát hiện mình đang ôm nàng trong lòng.

Không biết là do tình cổ trong cơ thể phát tác, hay là do mùi hương mê hoặc trên người thiếu nữ, hắn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, trong đầu đột nhiên hiện lên đêm hỗn loạn hôm đó.

Đôi tai hồ ly màu hồng trắng đong đưa theo từng động tác của hắn, cùng với cái đuôi quấn quanh eo, cố gắng cầu xin hắn nhẹ tay một chút.

Tạ Hành Ngọc từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình thích gì, nhưng đêm ấy,

hắn nhận ra một cách rõ ràng, hắn có thứ mình thích, thậm chí thích đến mức vượt ngoài tưởng tượng.

Chắc lại là tình cổ gây ra, hắn tự nhủ.

Lúc A Thương vừa định dịch ra xa, bàn tay đang đặt ở eo nàng đột ngột siết lại, ngăn cản nàng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play