[Đam Mỹ] Era of Thunderfall - Kỷ Lạc Sấm

Chương 2:

=====

Một loạt đạn vang lên — chát chúa như tiếng kim loại gào thét giữa tầng không. Âm thanh ấy xé toạc bầu khí quyển đặc sệt bụi phóng xạ, dội ngược lên vòm đá mục ruỗng của khu công nghiệp vùng ngoại ô. Dù là vùng ngoại ô, nhưng các khu xưởng chưa từng bị bỏ hoang. Các xưởng và xí nghiệp vẫn hoạt động — điều khiển bởi các robot AI dưới sự giám sát gián tiếp của con người.

“Báo cáo, phát hiện 'lệch chuẩn' tấn công nhà máy sản xuất băng tải nhiệt biến thiên.” 
Giọng báo cáo rè rè vọng ra từ bộ đàm, lẫn trong tiếng nhiễu sóng và gió độc rít gào. 
“Cần hỗ trợ gấp. Hết.”

“Gửi tọa độ ngay.” Dmitri gằn giọng. “Toàn bộ đơn vị lập tức tập trung về tọa độ, tiêu diệt toàn bộ 'lệch chuẩn'. Hết.”

Lệnh vừa dứt, tất cả các toán quân đang rải rác quanh vùng ngoại ô phía đông Svarog lập tức chuyển hướng. Tiếng bước chân rầm rập dội xuống mặt đất đen sạm, chấn động cả lòng đất nứt nẻ.

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ một nhà xưởng phía tây khu công nghiệp. Ngọn lửa bùng lên trong phút chốc, xé toạc mái tôn gỉ và trụ sắt trơ xương. Các robot AI chữa cháy vừa trồi lên từ hầm kỹ thuật liền bị lũ quái vật hình người ập tới phá hủy ngay lập tức. Từng cỗ máy vỡ nát nằm chỏng chơ giữa sân xưởng, có cái cháy xém, có cái nổ nát bấy.

Khung cảnh như địa ngục rực lửa: phóng xạ và khói hòa vào nhau, chiếu lân tinh rực rỡ giữa những tràng đạn. Đám “lệch chuẩn” lao vào như loài thú đói — các hình thể dị dạng lướt nhanh giữa đống đổ nát: 

Da sạm hoặc trắng nhợt. Cơ thể đầy u nhọt, sẹo cháy loang lổ. Có kẻ mọc đến sáu con mắt, kẻ thì không hề có mặt. Một vài tên có tay hóa thành vũ khí sinh học — lởm chởm xương, thịt sôi phồng.

Chúng không mặc giáp, không mang lọc khí. Chúng không cần — vì chính chúng là sản phẩm lỗi của tạo hóa lệch lạc.

“Chặn cánh phải! Không cho một con nào thoát khỏi xưởng!” Dmitri hét vào bộ đàm, giọng át tiếng đạn nổ.

“Đội trưởng!” Một binh sĩ gào lên. 
“Có thêm 'lệch chuẩn' tấn công từ phía hông!”

Một binh sĩ khác hoảng hốt quay lại, súng chệch khỏi tay khi tên quái vật lao đến. Móng vuốt sắc lẹm chém sượt qua ngực hắn, xé toạc phù hiệu chữ S — huy hiệu của Svarog Defence Corps, đồng thời là thiết bị tạo khiên từ trường cá nhân. Chỉ trong tích tắc, tấm khiên vô hình tắt phụt. Gã lính lập tức quỵ xuống.

Mắt trợn ngược. Miệng sùi bọt nâu. Da mặt chuyển sang màu chì. Những vết bỏng xám lan ra từ ngực, bò lên cổ, nuốt chửng cả khuôn mặt — sốc nhiễm độc chỉ mất chưa đầy mười giây.

Dmitri lao tới như viên đạn thép. Bộ giáp cá nhân của anh phát ánh xanh nhạt ổn định. Hai tay siết chặt khẩu EMR-9 — súng trường từ tính tầm gần — khai hỏa từng phát như mũi giáo ánh sáng xuyên thủng sọ lũ quái vật.

Không một tiếng nói. Chỉ có tiếng thở gấp và báng súng giật mạnh. Anh di chuyển liên tục, sát đất, nghiêng người, xoay tròn, tiêu diệt từng tên một bằng tốc độ lẫn bản năng rèn luyện đến cực điểm.

Một con lệch chuẩn cao gần hai mét xông tới. Bốn tay gân guốc nắm hai mảnh bê tông vỡ như vũ khí. Dmitri không do dự — cúi thấp người, lướt qua cú bổ, xoay hông, rồi đâm phập lưỡi dao plasma vào gáy nó. Tiếng gào xé họng, sinh vật gục xuống, không kịp phản kháng.

“Đội trưởng!” Bộ đàm lại réo vang, lần này kèm theo tiếng chập điện.

“Bão từ trường sắp đến! Thời gian còn dưới 15 phút!”

“Mẹ kiếp!” Dmitri nghiến răng. “Tập trung tấn công, dọn sạch trong vòng 10 phút! Không để lại một con nào sống sót!”

“RÕ!!!” – Tiếng đáp đồng thanh vọng ra từ các đơn vị.

Chiến trường hóa thành hỏa ngục. Đạn, bom cháy và khói lửa bủa vây bốn phía. Cả khu xưởng bốc cháy phần phật như một lò thiêu.

Lũ AI chưa bị phá hủy bắt đầu thực thi nhiệm vụ: khiêng xác lũ “lệch chuẩn” bị tiêu diệt, ném vào lò đốt — thay con người thanh trừng những di thể đã trật khỏi quỹ đạo tiến hóa nhân loại.

“...Rashid, kiểm tra đường biên. Xác minh sạch sẽ.” Dmitri nói vào bộ đàm, giọng nén chặt hơi thở.

“Rõ, đang kiểm tra.” Phía bên kia lập tức hồi đáp.

Dmitri rút khẩu EMR-9 vẫn còn bốc khói, quay người, bật bộ đàm:
“Đây là Olyenk. K-7 đã dọn sạch. Yêu cầu kết nối đội sửa chữa trạm phát điện, báo cáo ngay.”

Bên kia vang lên tiếng rè rè chập chờn sóng:
“...Đ..ội trưởng... đường điện... sắp... hoàn tất... rột... rột...”

Tiếng chưa dứt, bộ đàm lại réo vang, lần này gấp gáp đến nghẹt thở:
“Đội trưởng! Bão từ trường sắp đổ bộ! Còn 5 phút! Cảnh báo sơ tán! Cảnh báo sơ tán!”

“Hủy toàn bộ nhiệm vụ!” Dmitri rít lên. “Tất cả rút về khu trú ẩn ngay!”

Vừa dứt lời, anh bỗng khựng lại.

Giữa đống đổ nát sắt thép rỉ sét, giữa khói bụi và ánh lửa, có một đứa trẻ đang đứng đó. Không đồ bảo hộ. Tóc dài bết dính, che gần hết gương mặt. Đôi mắt đen lay láy nhìn anh chằm chằm không chớp.

Một đứa trẻ? Ở đây?

Nó đang sống — ngay giữa vùng nhiễm phóng xạ và acid?

Dmitri giơ tay, giọng khản đặc:
“Này… nhóc…”

Đứa bé lùi lại nửa bước. Rồi đột ngột quay lưng, lao về phía sau — hướng tàn tích một xa lộ cao tốc, thứ còn sót lại của thế giới cũ.

“Khoan! Dừng lại!” Dmitri quát. Không kịp gọi ai, anh lập tức phóng theo, leo qua các tấm thép nghiêng, bám vào phần còn sót lại của đường cao tốc mục nát.

Đứa trẻ lách qua khe nứt, biến mất xuống dưới — lối vào một đường hầm tàu điện ngầm cũ.

Dmitri nghiến răng, trượt người theo sau.

Mùi đất mục, kim loại gỉ và hóa chất loang vào phổi. Đèn trán của anh chỉ chiếu sáng được vài bước, soi ra nền gạch vỡ và đường ray gãy nát. Mỗi bước chân giẫm xuống đều phát ra tiếng keng khô khốc.

Bộ đàm lạo xạo: “Đội trưởng! Anh đang ở đâu?! Bão sắp ập đến!”

“Tôi đang trong đường hầm tàu điện ngầm. Cô lần theo tín hiệu GPS để tra địa điểm.”

Có tiếng gào lên từ đầu dây bên kia: “Anh điên rồi hả?!” 

“Cô không tin được tôi vừa thấy cái gì đâu, Cindy.” Dmitri khẽ cười, lạnh như thép.

“Thấy cái quái gì cũng mặc xác anh!” Cindy gầm lên. “Nếu anh không tìm nơi trú ẩn, chưa đầy 2 phút nữa thi thể anh sẽ bị xé vụn dưới bão từ trường đấy!”

“Thế thì... đợi bão tan hãy đến mà nhặt xác tôi.” Dmitri đáp gọn, bật chế độ ghi hình trước ngực, tiếp tục chạy sâu vào lòng đường hầm.

Đây không phải đường hầm ngẫu nhiên — là khu C-77, phía dưới lớp băng phóng xạ từng bao phủ biên giới Ukraina - Nga cũ. Ngay sát rìa bức tường khiên từ trường phía Đông của Svarog.

Nếu cứ đuổi theo, anh sẽ vượt khỏi ranh giới vùng lõi. Khi đó, khiên từ sẽ không còn nhận dạng anh nữa. Đồng nghĩa với: không thể trở về.

“Khốn kiếp…” Anh rít qua kẽ răng, nhưng không dừng. Bóng đứa trẻ vẫn ở phía trước, lúc trái, lúc phải, lúc lẩn vào ngách tối như đang dẫn anh vào một mê cung vô định.

Soạch!

Dmitri trượt chân — lớp bùn hóa chất phủ lên đường ray gỉ khiến anh suýt ngã. Khi ngẩng lên, đứa trẻ đã biến mất.

Chỉ còn lại một ánh sáng mờ… từ bên trong một toa tàu điện ngầm rỉ sét.

Thân tàu chìm sâu trong rêu hóa chất. Kính vỡ, để lộ ánh đèn xanh nhạt — thứ ánh sáng không run rẩy như điện, mà âm u, tĩnh lặng như linh hồn bị phong kín.

Cửa tàu có khóa điện tử. Và nó vẫn còn hoạt động.

Phía sau lưng, tiếng gió rít lạ lùng bắt đầu vọng tới — bão từ trường đang ập đến.

Dmitri không có thời gian để đắn đo.

Anh rút súng, siết cò. 

Đoàng!

Khóa điện tóe lửa. Dmitri lao vào trong toa, giật mạnh cửa rồi đóng sầm lại.

RẦM! RẦM! RẦM!

Bên ngoài, cơn bão tràn đến như một con thú dữ: khí acid, sóng âm từ trường, bụi phóng xạ bào mòn mọi thứ.

Tiếng rống của tận thế — hương vị của cái chết sượt qua chóp mũi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play