Trời đã sáng, xe ngựa đi tới một chỗ trấn nhỏ.
Đường Du là tiểu thư khuê các, nếu bên cạnh ngồi là người thân, nàng có thể sẽ tò mò lén nhìn ra ngoài, nhưng bây giờ Tống Khâm đang ở đó, nàng càng muốn tỏ ra thờ ơ, để hắn không hiểu lầm về gia giáo của nhà họ Đường.
“Có đói bụng không?” Tống Khâm dựa lại gần, mặt kề sát nàng, tay phải vén rèm xe, mắt phượng nhìn ra ngoài.
Đường Du không kìm được nhìn ra ngoài, thấy bên đường phố một dãy hàng quán san sát, hầu hết đều là quán cơm. Mệt mỏi cả đêm, không ngửi thấy mùi vị thì thôi, bây giờ nghe mùi cơm thơm bay vào, Đường Du lặng lẽ nuốt nước miếng, ánh mắt lướt qua mấy người dân mặc áo vải thô, nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Vương gia…”
“Ra ngoài, đổi cách xưng hô đi, đừng để người khác nghe thấy.” Tống Khâm nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú gần như dán vào mặt nàng, tay đồng thời buông rèm xuống.
Đường Du lập tức lùi lại, rũ mắt nói: “Vậy ta gọi ngài là công tử…”
“Muốn ăn gì?” Tống Khâm cười hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT