Đi thảo nguyên, thảo nguyên nào?
Nhìn ánh mắt mời gọi của Tống Khâm, Đường Du có chút phản ứng không kịp, hắn không phải gãy chân sao…
Ý nghĩ vừa nảy lên, Đường Du không tự giác mà nhíu mày: “Chân của Vương gia…”
Tống Khâm trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, không thể phủ nhận, căn bản cũng không nghĩ đến việc thật sự giấu nàng, hắn đơn giản thoải mái hào phóng mà cười.
Hiểu ra mình lại bị hắn trêu đùa, nghĩ đến nàng còn cảm kích hắn rộng lượng, ngã gãy chân cũng không trách nàng, Đường Du nhắm mắt lại, một cái liếc mắt cũng lười nhìn người này. Nàng lúc trước đã nghi hoặc, một người đàn ông chắc nịch như hắn, sao có thể bị nàng một cái tát mà ngã xuống ngựa? Hóa ra đều là giả vờ.
Tiểu cô nương cong mặt, đáng yêu đến mức thở hổn hển, Tống Khâm cúi đầu muốn hôn môi, nàng chợt quay đi. Tống Khâm liền hôn lên mặt nàng một cái, nhỏ giọng làm sáng tỏ: “Du Nhi, cho dù ta thật sự gãy chân, ta cũng sẽ không trách ngươi, ngươi có thể mắng ta lừa ngươi, nhưng đừng hoài nghi tấm lòng của ta đối với ngươi.”
Đường Du chưa từng mắng ai, nhưng nàng bây giờ nghĩ đến lời Chử Phong nói, coi như hắn nói đều là đánh rắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play