Sóng nước dập dềnh, từng chút một vỗ vào thuyền, thuyền hoa nhẹ nhàng lắc lư, hắn ngực phập phồng, theo thuyền mà động.
Đường Du dán vào ngực hắn, xuyên qua tấm rèm sa lay động, nhìn cây cầu đèn uốn lượn. Tiếng nước có quy luật, màn đêm xa xôi vô tận, so với hương an thần còn dễ khiến người ta bình tĩnh hơn, sóng gió trong lòng nàng lắng xuống, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Có duyên không phận, nàng và biểu ca đã định trước có duyên không phận.
Không có Tống Khâm tương kế tựu kế, Thái hậu phát hiện Tống Khâm có ý với nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng và biểu ca đã định trước chỉ có thể làm huynh muội.
“Vương gia tại sao lại nói cho ta biết?” Bình tĩnh lại, Đường Du thấp giọng hỏi, giọng nhỏ gần như không nghe thấy.
Tống Khâm nắm lấy vai nàng, nhéo nhéo, nhẹ giọng nói: “Không muốn ngươi vẫn luôn hiểu lầm ta. Nếu đêm đó ngươi không đến cầu ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành như bây giờ, ta thừa nhận ta ý chí không đủ kiên định, thấy sắc nảy lòng tham, nhưng Du Nhi ngươi không thể hoàn toàn trách ta, phàm là ngươi nghĩ tốt về ta một chút, cũng không nên cảm thấy ta sẽ bỏ rơi một vị tướng quân có công với triều đình.”
Đường Du tự giễu cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT