Để Đường Du ngồi xuống bên cạnh, Tống Khâm phân phó nha hoàn bên ngoài bưng cơm. Chẳng mấy chốc, Minh Hồ, Minh Khê dẫn mấy nha hoàn nối đuôi nhau vào, đặt từng món ăn lên bàn. Đường Du trước sau đều nhìn khoảng không trước mặt, nhưng mùi thơm xộc vào mũi, bụng không chịu nghe lời phảng phất như tùy thời có thể cồn cào, Đường Du lặng lẽ đè bụng, hy vọng có thể ngăn được âm thanh.
“Ngươi bệnh nặng mới khỏi, không nên ăn quá dầu mỡ, bổn vương trước tiên cho phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm, sau này ngươi muốn ăn gì cứ bảo phòng bếp làm, không cần câu nệ.” Đồ ăn bày xong, các nha hoàn lần lượt lui ra ngoài, đảo mắt lại chỉ còn hai người, Tống Khâm nhìn một bàn thức ăn, giải thích với tiểu cô nương bên cạnh.
Đường Du nhẹ nhàng gật đầu.
“Dùng đi.” Biết nàng đói, Tống Khâm không nói nữa, trước tiên cầm đũa.
Đường Du thoáng thấy hắn bắt đầu ăn, lúc này mới ngước mắt, thấy trước mặt đặt một đĩa cá vược hấp, một món canh viên, một món canh sườn củ mài, quả thực đều là những món thanh đạm bổ dưỡng. Nhìn thấy đồ ăn, bụng làm ầm ĩ càng lợi hại, sợ rụt rè sẽ phát ra âm thanh càng mất mặt, Đường Du cầm chiếc thìa sứ trắng, trước tiên múc một viên, cúi đầu ăn.
Tống Khâm nghiêng mắt, nhìn thấy tiểu cô nương hơi cúi đầu, tay nhỏ nâng thìa, hai cánh môi đỏ khẽ mở, liền ngậm viên vào miệng, từ từ nhai, hàng mi dài thỉnh thoảng chớp, yên tĩnh tú khí, chỉ là khuôn mặt không biết vì sao lại đỏ, như thể ăn gì trước mặt hắn cũng rất ngượng ngùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT