“Vương gia.” “Người ở bên trong à?” “Thưa Vương gia, cô nương vẫn chưa tỉnh…”
Tiếng người thì thầm ở nhà chính cuối cùng cũng kinh động đến cô nương đang ngủ say trong rèm lụa. Đường Du hoảng hốt một chút, ngay khoảnh khắc tiếng đẩy cửa truyền vào tai, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Vương gia, Vương gia, đúng rồi, tối qua nàng đã đến Đoan Vương phủ, bây giờ là Tống Khâm đến thăm nàng sao?
Mở mắt ra, đối diện là ván giường xa lạ, tiếng bước chân của người đàn ông gần như đã đến ngay trước mặt. Hắn đến quá đột ngột, Đường Du không hề chuẩn bị, lòng hoảng ý loạn, đành phải tiếp tục giả vờ ngủ, thân thể không kịp cử động, vẫn duy trì tư thế vừa mới tỉnh lại.
Tống Khâm dừng lại trước giường, đẩy rèm lụa màu phấn ra, nhìn thấy tiểu cô nương đang lười biếng nằm nghiêng vào trong, chăn mỏng đắp đến ngang eo, hai cánh tay đều lộ ra ngoài. Tống Khâm trong lòng khẽ động, nhìn về phía chân nàng, đáng tiếc đôi chân nhỏ trắng nõn sạch sẽ kia lại đang trốn trong chăn.
Nhìn một lát, Tống Khâm ngồi xuống mép giường, nghiêng người qua, quan sát mặt nàng, hài lòng phát hiện mặt nàng đã khôi phục vẻ non mịn bóng loáng như trước, không còn một chút dấu vết của bệnh sởi. Mắt thấy thoải mái, Tống Khâm đã quên đi chút không vui tối qua, bàn tay to nắm lấy vai nàng, nhẹ nhàng lay lay: “Dậy đi.”
Đường Du nhíu mày, làm bộ như vừa bị hắn đánh thức, mơ màng mở mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của người đàn ông đang ở quá gần, Đường Du kinh hoảng lùi về sau, nửa là diễn kịch nửa là cố ý kéo chăn che đến cổ, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Vương gia sao lại…” Nói đến một nửa, phảng phất như nhớ lại chuyện trước đó, nàng mím môi, rũ mắt không nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play