Cổ cầm được mang đến, đặt giữa sảnh.
Đường Du ngồi xuống, mười ngón tay thon dài lướt trên dây đàn. Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tống Khâm đang nhìn mình không chớp mắt. Ánh mắt ấy không có dục vọng, chỉ có sự dò xét lạnh lùng, như thể hắn đang nhìn một món đồ vật.
Nàng cúi đầu, tập trung vào bản nhạc. Tiếng đàn vang lên, trong trẻo mà ai oán, như kể lại nỗi lòng chất chứa của người thiếu nữ. Nàng không đàn những khúc nhạc vui tươi, mà chọn một bản nhạc buồn, như một cách phản kháng thầm lặng.
Tống Khâm vẫn ngồi yên, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp đàn. Hắn không có vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn nhắm mắt lại, dường như đang thật sự thưởng thức.
Một khúc nhạc kết thúc, trong sảnh vẫn im lặng như tờ.
Đường Du đứng dậy, hành lễ: “Tiểu nữ đàn không hay, mong Vương gia bỏ qua.”
“Không tệ.” Tống Khâm mở mắt, trong đôi mắt phượng không có chút cảm xúc nào. Hắn đứng dậy, nói với Đường Mộ Nguyên: “Bổn vương không làm phiền Hầu gia nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play