Tiết trời cuối thu se lạnh.
Đường Du đang ngồi bên cửa sổ thêu một đôi chim uyên ương trên chiếc khăn tay, lòng dạ rối bời. Đã nửa tháng trôi qua kể từ đêm Trung thu, Tống Khâm không hề có động tĩnh gì, cũng không cho người đến truyền lời. Chuyện của cha vẫn như đá chìm đáy biển, khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên.
Nàng biết mình không nên trông mong vào một kẻ như Tống Khâm, nhưng hắn là hy vọng duy nhất của nàng.
Đang lúc suy tư, Huệ Lan vội vã bước vào, sắc mặt có phần hoảng hốt: “Thưa cô nương, Vương gia đã đến.”
Cây kim thêu trên tay Đường Du khẽ run, đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi rỉ ra, thấm vào tấm lụa trắng. Nàng nhíu mày, vội đưa ngón tay lên miệng. Nàng không hỏi là Vương gia nào, bởi trong kinh thành này, người có thể khiến Huệ Lan thất sắc như vậy chỉ có một.
“Vương gia đến làm gì?” Đường Du cố giữ bình tĩnh, giọng nói có chút khàn đi.
Huệ Lan lắc đầu: “Nô tỳ không rõ. Hầu gia đang tiếp ngài ấy ở chính sảnh, phu nhân cho người đến gọi cô nương qua đó dâng trà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play