Đoan Vương phủ, Về Vân lâu.
Đã qua canh hai, ngoài cửa sổ đêm đen như mực. Chử Phong đi đến trước cánh cửa đóng chặt, thấp giọng khuyên nhủ: “Thưa Vương gia, sắp canh ba rồi.”
“Vào đi.”
Bên trong truyền đến giọng nói thanh lãnh của người đàn ông, Chử Phong vội vàng đi vào. Vừa vào thư phòng ở tầng ba, liền thấy chủ tử khoanh tay đứng trước bức tường phía bắc. Nơi đó treo ba bức địa đồ cao hơn một người, một bức là Đại Tề cùng bốn phía Man Di, một bức riêng là Đại Tề, các phủ châu huyện trấn được đánh dấu rõ ràng hơn, còn bức cuối cùng là địa đồ chi tiết hơn của bốn phía Man Di.
Tống Khâm lúc này đang đứng trước bức địa đồ thứ ba.
Chử Phong đã cùng Tống Khâm mấy lần vào sinh ra tử, là người Tống Khâm tin tưởng nhất, trước mặt Tống Khâm, hắn cũng tương đối dám nói. Thấy người đàn ông mắt nhìn chằm chằm vào thảo nguyên rộng lớn của Hung Nô, Chử Phong bất ngờ hỏi: “Vương gia còn đang do dự sao?” Hắn quen thuộc Vương gia, sát phạt quyết đoán, Chử Phong vốn tưởng chuyện này hôm nay trên triều đình là có thể giải quyết.
Mặc chung một chiến bào, sống chết có nhau, Vương gia tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kỳ một dũng sĩ nào đã chém giết trên chiến trường, bất luận người đó là tướng quân hay binh lính bình thường, huống chi Đường Mộ Nguyên còn có một cô con gái khiến Vương gia động lòng. Chẳng lẽ Vương gia do dự là vì Thái hậu và tiểu Hoàng thượng khuyên bảo? Vương gia không muốn để triều thần cảm thấy hoàng đế có thể chi phối quyết định của ngài?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play