Lần này Đường Du bệnh không hề nhẹ, ở trong phòng tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới hoàn toàn khỏi, người gầy đi một vòng, cằm trắng nõn càng thêm nhọn, đôi mắt trong veo như nước lơ đãng nhìn qua, mang theo nét sầu bi nhàn nhạt, nhìn mà thấy thương.
Thái hậu nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du, thương tiếc nói: “Du Nhi đáng thương, sao mọi chuyện đều dồn vào năm nay, cha con không có ở nhà, ngày thường bên cạnh ngay cả một người biết nóng biết lạnh cũng không có.”
Đường Du cười nhạt, quyến luyến nhìn về phía cô mẫu bên cạnh: “Cô mẫu vẫn luôn ở nhà chăm sóc con, người không cần lo lắng.”
Thái hậu gật đầu: “May mà còn có cô mẫu của con, nhưng gần đây tin chiến thắng liên tiếp, tin rằng cha con sẽ sớm trở về, Du Nhi đừng quá nhớ thương, mau chóng dưỡng cho mình tròn trịa một chút, kẻo cha con về thấy con gầy, lại tưởng cô mẫu của con chỉ lo tiêu dao, lơ là chăm sóc đứa cháu gái này.”
Đường Du nhẹ giọng vâng lời.
Ngồi thêm một lát, Đường thị đứng dậy, dẫn cháu gái cáo từ.
Chính Hòa điện, Tống Khâm phê duyệt xong cuốn tấu chương cuối cùng, một mình đi ra đại điện, chậm rãi dạo bước đến một đài cao, phóng mắt ra xa, nhìn thấy phía trước có vài bóng người đang từ từ đi về phía cửa cung, trong đó có một người mặc áo choàng màu xanh da trời, dáng đi uyển chuyển. Không có gió, gót sen nàng nhẹ nhàng, lại cho người ta một cảm giác phiêu dật thoát tục, như liễu rủ trong gió nhẹ, eo nhỏ thon thả, phảng phất như gập lại là gãy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT