Khi Tần Hòa bảy tuổi, rốt cuộc hậu tri hậu giác hiểu ra: phụ thân sở dĩ không cho hắn thân cận mẫu thân, kỳ thật chẳng phải bởi đạo lý “nam tử hán nên đỉnh thiên lập địa”, mà là do phụ thân bá đạo, muốn một mình độc chiếm mẫu thân.
Nếu không, chính phụ thân cũng đã quá ba mươi, vì cớ gì không “đỉnh thiên lập địa" rời xa mẫu thân đôi chút? Trái lại dính lấy mẫu thân so với hắn và muội muội còn hơn bội phần.
Về sau lớn thêm vài tuổi, Tần Hòa cũng không nghe lời như trước, có khi còn dám cùng phụ thân tranh luận.
Xưa nay Sở Nghị chưa từng thật sự nổi giận với hai hài tử. Đối với Tần Nhẫm, nặng nhất là bắt chép sách; với Tần Hòa, cùng lắm là đánh lòng bàn tay. Mỗi lần đều là giơ cao lên, rồi nhẹ nhàng buông xuống, ngoài miệng quát tháo hung dữ, thực ra không đau không ngứa.
Chung quy chúng là cốt nhục của hắn cùng Tần Chiêu, là tượng trưng cho máu mủ hòa hợp, là phần tình ý Tần Chiêu gửi gắm vào hắn. Hắn sao có thể nỡ ra tay nặng?
Thẳng đến một lần, lúc vui chơi Tần Hoà sơ ý ngã té, làm rách tay chảy máu. Nương đau lòng không thôi, vừa xót vừa thương, đích thân bôi thuốc cho hắn. Đúng lúc Sở Nghị trở về, trông thấy Tần Chiêu nâng tay nhỏ bị thương của Tần Hòa, nhẹ nhàng thoa thuốc, thỉnh thoảng còn thổi hai lượt, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, hắn tức thì nhíu mày lại.
Chính hắn dù có bị thương cũng chưa từng được Tần Chiêu đối đãi như vậy, tiểu tử này dựa vào đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT