Ban nãy Ngụy thị còn nghẹn ngào, lời lẽ khẽ khàng, nay một câu của ông khiến bà tức giận bừng bừng, giọng cao vút:
“Ngươi nói thì dễ lắm. Chờ một chút, chờ một chút. Nhưng rốt cuộc phải chờ đến khi nào? Văn Nhi đã mười một tuổi, Di Nhi cũng mười tuổi, qua thêm vài năm nữa là đến tuổi nghị thân. Ta chờ nổi, nhưng tụi nó có chờ nổi không? Ngươi muốn ta đem bọn nhỏ gả cho hai nhà lụi bại, sống lại cuộc đời nghèo hèn nhục nhã như trước kia sao?”
Tô Thường An thấy tiếng bà mỗi lúc một lớn, sợ kinh động người khác, vội vàng đưa tay bịt miệng bà:
“Ngươi nhỏ giọng một chút."
Ngụy thị giãy giụa, hất tay ông ra, còn định nói thêm điều gì.
Tô Thường An thấy thế, biết mình nhất thời lỡ lời khiến bà phẫn nộ, vội dịu giọng trấn an:
“Ngươi nghe ta nói, thân thể Uyển Yên không tốt, nhiều nhất cũng chỉ còn nửa năm. Ngươi để ta chu toàn tiễn nàng một đoạn đường, chờ nàng đi rồi, ta tất sẽ cho ngươi và hai đứa nhỏ một lời công đạo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play