Tần Chiêu đứng trên cầu, mắt dõi theo hồ sen tàn lụi cuối mùa, gió thu lặng lẽ lay động những cánh hoa cuối cùng còn sót lại. Nàng thong thả lột một đài sen xanh trong tay, từng hạt lộ ra trắng ngần, nhưng chưa kịp thu, nàng đã buông tay, ném cả đài sen trở về mặt hồ.
Sở Nghị đứng phía sau nàng, vài lần muốn mở lời lại thôi. Môi hắn mấp máy nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mãi đến khi đài sen cuối cùng trong tay nàng cũng bị lột xong, sau lưng vẫn không có tiếng động nào, Tần Chiêu mới nhàn nhạt mở miệng:
“Cứ nói đi. Ta chịu được.”
Việc cần trải qua, nàng đã đều trải qua cả. Vết thương tám năm trước, dẫu có bị vạch ra lần nữa, cũng chỉ là thêm một lần rỉ máu, kết thêm một tầng vảy mới mà thôi. Nàng đã từng chịu qua, thì giờ cũng gắng được.
Sở Nghị tiến lên nửa bước, khẽ đón lấy đài sen trong tay nàng ném xuống nước, một bên lấy khăn lau sạch vết bẩn trên tay nàng, một bên đem chân tướng vừa biết được từ miệng phu thê Tô Thường An hai ngày trước, thuật lại không sót một lời.
Mười hai năm trước, Tần Uyển Yên mắc trọng bệnh nằm giường, thuốc men, kim châm vô hiệu. Các loại dược liệu quý giá như nước chảy đưa vào Tô phủ, miễn cưỡng kéo dài chút hơi tàn, để bà sống thêm được ít ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play