Nàng vì không nỡ buông tay những thứ mới mẻ vui thích kia, nên cũng chưa từng đem chuyện giữa nương cùng thế thúc nói cho ai khác.
Từ đó về sau, lá gan của Ngụy thị cũng lớn hơn, cảm thấy trong nhà rốt cuộc không có ai có thể nói ra bí mật này.
Bà thường cùng Phương Tố Văn oán thán, nói rằng năm xưa Tô Thường An vốn nên thành thân với mình, chỉ vì Tần thị chen chân, mới khiến hôn sự đổ vỡ. Nếu không thì người ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý hẳn là mẫu nhi bọn họ mới phải.
Ngụy thị còn nói với Phương Tố Văn về nữ nhi khác của Tô Thường An ở kinh thành, sống một đời cẩm y ngọc thực ra sao, mỗi ngày từ sáng sớm đã có người hầu hạ, xung quanh nha hoàn tôi tớ đầy rẫy, khí thế còn hơn cả Huyện thái gia.
Phương Tố Văn nghe mãi thành quen, trong lòng càng thêm căm ghét vị tỷ tỷ ấy, cho rằng chính nàng ta đã cướp đi tất thảy vốn dĩ thuộc về mình.
Nếu không có nàng ta và nương nàng, thì mình nào phải sống cuộc đời nghèo khổ ở trấn nhỏ này, không dám mặc xiêm y xinh đẹp, chỉ dám lén mặc thử lúc không có ai, đứng trước gương ngắm nghía một mình.
Mang hận trong lòng, sau khi theo Ngụy thị tái giá vào Tô phủ, nàng liền luôn xem vị tỷ tỷ kia không vừa mắt, không có chuyện gì cũng tìm cớ sinh sự, châm ngòi quan hệ giữa nàng ta và Tô Thường An, thậm chí còn cố ý diễn trò trước mặt nàng ta, cười nói: “Chúng ta đều là nữ nhi của phụ thân, ngươi có thứ gì thì chúng ta tất nhiên cũng nên có.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play