Lối vào động phủ được bao phủ bởi một tầng kết giới mỏng như sương.

Bách thúc đã thử nhiều cách nhưng không thể phá vỡ được kết giới này.

Nhạc Cảnh tò mò bước lên, dùng tay chọc thử, không ngờ ngón tay lại có thể xuyên qua kết giới một cách dễ dàng, không bị cản trở gì.

“Ơ? Kết giới này lại không có tác dụng với ta à”

Không ngờ, vừa dứt lời, liền bị kết giới hút thẳng vào bên trong.

Lận Hàn Tranh thấy vậy, lập tức đưa tay muốn kéo Nhạc Cảnh lại.

Kết quả cũng bị hút vào cùng lúc.

“Thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!”

Sắc mặt của Bách thúc và Tiểu Toàn đồng loạt biến đổi.

Cả hai định lao vào theo nhưng lại đụng mạnh vào kết giới như đụng phải bức tường vô hình.

Hiển nhiên là họ không thể xuyên qua được kết giới.

Bách thúc nghiêm mặt nói: “Ta sẽ trấn thủ tại đây, ngươi lập tức quay về báo tin này cho Cốc chủ.”

“Vâng!”

Tiểu Toàn không dám chậm trễ, lập tức quay người chạy đi.

Bên trong kết giới, Nhạc Cảnh rơi vào một không gian kỳ dị.

Một nửa không gian là trời sao rực rỡ pha trộn giữa ánh lam và ánh vàng, một nửa còn lại là núi non trùng điệp ẩn hiện giữa tầng mây.

Ngay tại ranh giới giữa hai cảnh tượng, có hai đài ngọc đứng lặng lẽ.

Trên mỗi đài ngọc được bao quanh bởi linh khí, lơ lửng một quyển sách phát sáng.

Khi Nhạc Cảnh còn đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thì Lận Hàn Tranh cũng bị truyền tống đến.

Thấy đối phương, Nhạc Cảnh chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Dù sao nơi đây vốn là nơi nhân vật chính nhận được kỳ ngộ.

Chỉ không biết bản thân có thể “ké” được chút bảo vật nào hay không?

“Chúng ta lại đó xem thử?” Nhạc Cảnh hỏi.

Lận Hàn Tranh gật đầu: “Được.”

Hai người cẩn thận tiến tới, phát hiện ngoài quyển sách đang phát sáng, trên đài ngọc còn có một cặp ngọc bội tinh xảo, một trắng một đen, ghép lại thành hình bán nguyệt.

Vừa khi Nhạc Cảnh định đưa tay ra, hai miếng ngọc bội liền tự động bay lên, ghép chặt vào nhau giữa không trung.

Ngay khi hợp nhất, ngọc bội phát ra một luồng kim quang rực rỡ.

Tiếp đó, một kết giới hoa đỏ hiện lên giữa không trung, bao phủ lấy Lận Hàn Tranh và Nhạc Cảnh.

Nhạc Cảnh sững sờ: “Cái này là… ý gì vậy?”

Lận Hàn Tranh cũng không rõ, nhưng chắc chắn có liên quan đến cặp ngọc bội trên đầu họ.

Hắn thử tấn công kết giới, nhưng mọi công kích đều bị hóa giải trong vô thanh vô tức.

Nhạc Cảnh lắc đầu nói: “Sao ta tự nhiên thấy đầu óc quay cuồng, nhẹ bẫng...”

Không chỉ vậy, mặt cậu bắt đầu đỏ lên, tim đập nhanh, cơ thể nóng rực, tứ chi mềm nhũn.

“Ta... trúng độc sao?”

Nhạc Cảnh vội lấy ra một viên giải độc đan cực phẩm trong nhẫn trữ vật và nuốt vào.

Nhưng giải độc đan hoàn toàn vô hiệu.

Cảm giác như có một ngọn lửa đang cháy rực trong người, ngày càng nóng hơn.

“Nóng quá…”

Thần trí dần trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng mông lung...

Không chỉ có Nhạc Cảnh, Lận Hàn Tranh cũng rơi vào trạng thái tương tự.

Chỉ là ý chí của Lận Hàn Tranh mạnh mẽ hơn một chút, miễn cưỡng giữ được vài phần tỉnh táo.

Chính vì vậy, lại càng khốn đốn.

Bởi vì thiếu niên tuyệt mỹ không biết từ lúc nào đã áp sát lại gần, dán chặt vào người hắn.

“Lạnh lạnh, dễ chịu quá…” Nhạc Cảnh vô thức lẩm bẩm, càng dán sát hơn.

Thực ra cả hai đều nóng bỏng khó chịu, nhưng khi đến gần nhau, lại cảm nhận được sự mát mẻ từ đối phương.

Rõ ràng đây là hiện tượng bất thường.

Lận Hàn Tranh gần như trong tích tắc cảm thấy xung động mãnh liệt.

Bản thân cũng đang rơi vào trạng thái không khống chế nổi, hắn lập tức đẩy thiếu niên ra.

Bị đẩy ra, Nhạc Cảnh nhỏ giọng thút thít: “Khó chịu quá…”

Lận Hàn Tranh cũng cực kỳ khó chịu, toàn thân như sắp nổ tung.

Lý trí dần mất kiểm soát...

Mà thiếu niên ấy lại vô thức áp sát trở lại.

Lận Hàn Tranh trong mắt ánh lên dục vọng.

Không khống chế được nữa, hắn đè thiếu niên tuyệt mỹ lên kết giới đầy hoa đỏ dưới chân, rồi phủ lấy toàn thân.

Bàn tay lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của thiếu niên, giọng khàn khàn trầm thấp ghé sát bên tai:

“Nhạc Cảnh, từ giờ ngươi và ta… không thể chỉ là bằng hữu nữa rồi…”

Âm cuối chìm vào trong sự hòa quyện không thể tách rời của hai người…

Sau đó

Khi Nhạc Cảnh tỉnh lại, toàn thân đều ê ẩm khó chịu.

Đặc biệt là eo và một chỗ khó nói… càng đau.

Cái quái gì vậy?

Ai thừa lúc mình ngủ mà đánh mình bầm dập thế này?

Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cậu.

Nhạc Cảnh kinh hãi, lập tức né tránh.

Lận Hàn Tranh khựng lại, lặng lẽ thu tay về.

Nhưng vẫn hỏi: “Ngươi thấy có gì không khỏe?”

Nhạc Cảnh chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng đáp: “Cả người đều không thoải mái.”

Nhớ lại cảnh bị đối phương “liên tục đòi hỏi” trong kết giới, tai của Lận Hàn Tranh đỏ lên.

“Xin lỗi… là ta không khống chế được.”

Nghe đến đây, ký ức của Nhạc Cảnh dần quay về.

Cặp ngọc bội hợp nhất, kết giới hoa đỏ, thân ảnh quấn lấy nhau không dứt...

Oành!

Cả người Nhạc Cảnh đỏ bừng từ đầu đến chân, như có khói bốc lên từ đỉnh đầu.

Trong nguyên tác, Long Ngạo Thiên dù gặp bao nhiêu mỹ nhân trên đường tu luyện, cũng chưa từng động tâm với ai.

Cho đến khi đứng trên đỉnh võ đạo vẫn là một thân cô độc.

Nhưng! Bây! Giờ!

Mình lại dám… “lên giường” với Long Ngạo Thiên!

Mình có tư cách gì?

Từ từ, không đúng…

Là Long Ngạo Thiên “thượng” mình !

Rõ ràng mọi chuyện xảy ra khi bản thân vô thức, vậy tại sao mình lại nhớ rõ từng chi tiết?

Sắc mặt Nhạc Cảnh lúc trắng lúc đỏ, lúc xanh lúc đen, y như bảng pha màu.

Lận Hàn Tranh sợ cậu bị lạnh, nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng tuyết trắng lên người cậu.

Nhạc Cảnh lúc này mới như tỉnh khỏi mộng, nắm chặt lấy áo, mặt vẫn đỏ bừng.

“Ta… ta tự mặc được.”

Bất chợt nghĩ đến gì đó, liền cúi đầu nhìn. Thấy trên người đã được mặc y phục chỉnh tề, bản thân mới thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lại nhớ ram quần áo này là Lận Hàn Tranh giúp mình mặc vào...

Dừng! Đừng nghĩ nữa!

Đầu và lòng Nhạc Cảnh như một mớ tơ rối, hoàn toàn không hiểu nổi cảm xúc của mình.

Thôi, không nghĩ nữa!

Nhạc Cảnh ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Ngọc bội trên đỉnh đầu đã biến mất, nhưng hai người vẫn bị bao vây trong kết giới hoa đỏ.

Không rõ kết giới này sẽ biến mất khi nào?

Ngay lúc đó, những cánh hoa bên trong kết giới bắt đầu tiêu tán.

Nhạc Cảnh và Lận Hàn Tranh cũng từ từ hạ xuống mặt đất.

Nhưng khi chạm đất, eo của Nhạc Cảnh mềm nhũn, như dẫm lên bông, cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Đúng lúc ấy, Lận Hàn Tranh kịp thời ôm lấy eo Nhạc Cảnh, kéo vào lòng, tránh được cú ngã.

Cảm nhận được vòng tay ấm áp quanh eo, Nhạc Cảnh lập tức vùng ra, nhảy khỏi lòng đối phương.

Nhảy quá gấp, suýt té thêm lần nữa, may mà giữ được thăng bằng.

Lận Hàn Tranh lặng lẽ thu tay về, nhìn thiếu niên lộ vẻ bối rối, chủ động đổi đề tài: “Ngọc bội khi nãy hình như tách làm đôi, nhập vào thức hải của chúng ta.”

Nghe vậy, Nhạc Cảnh gạt đi cảm xúc hỗn loạn, nhắm mắt kiểm tra.

Quả nhiên, trong thức hải của cậu xuất hiện một chiếc ngọc bội màu trắng nhỏ xíu.

Đồng thời cũng biết được tên ngọc là “Âm Dương Song Tê Bội”.

Nhạc Cảnh sở hữu âm bội, còn Lận Hàn Tranh có dương bội.

Hai người mang ngọc bội này sẽ có thể cảm ứng vị trí của nhau dù ở rất xa, thậm chí còn chia sẻ sinh mệnh và thương tổn.

Chuẩn cơm mẹ nó nấu là ngọc bội tình lữ rồi !

Nhạc Cảnh há hốc miệng.

Mình vậy mà… bị trói buộc thân thể bằng ngọc bội tình lữ với Lận Hàn Tranh!

Dù mình có muốn ôm đùi Long Ngạo Thiên đi nữa… cũng đâu phải ôm theo kiểu này chứ trời !?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play