“Ta là đại tiểu thư dòng chính của danh môn thế gia Đồng gia tại Mộng Uyển, tuyệt đối sẽ không gả đến cái nơi xa xôi, hoang vu như Thương Thành này!”
Ở Nguyệt Tịch đại lục, tại Thương Thành thuộc Đông Lăng Quốc, trong đại sảnh của gia tộc Lận gia.
Một thiếu nữ trẻ tuổi với vẻ mặt ngạo mạn đang đứng đối mặt với gia chủ đương nhiệm của Lận gia, Lận Dung Hoa.
Hai bên nàng là người nhà và các bậc trưởng bối của Đồng gia đi cùng để chính thức tới từ hôn.
“Huống hồ, Lận Hàn Tranh chỉ là một phế vật có tư chất tu luyện kém cỏi, làm sao xứng đáng với ta, một tiểu thư cao quý?”
Nhị đệ của Lận Dung Hoa là Lận Dung Kỳ tức giận "phì" một tiếng.
“Ngươi là cái thứ gì mà dám mắng cháu ta là phế vật?”
Nếu như Đồng gia đến để nói chuyện từ hôn một cách hòa nhã, Lận gia cũng không phải không đồng ý.
Nhưng cái thái độ kênh kiệu, khinh người của Đồng Mộng Uyển, cứ như thể người khác không xứng chạm vào vạt áo nàng ta, thực sự khiến người phẫn nộ.
Chưa kể hôm nay là sinh nhật của Lận Dung Hoa, đại ca của ông. Trong đại sảnh đang chật kín khách quý. Thế mà Đồng gia lại chọn đúng dịp này đến trước mặt bao người để từ hôn, rõ ràng là cố ý làm Lận gia mất mặt.
Hành vi này, Lận gia sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Đồng Mộng Uyển khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chàng trai trẻ đang đứng bên dưới Lận Dung Hoa, kiêu căng nói: “Ta mới 16 tuổi đã đạt hậu thiên thất trọng. Còn hắn, Lận Hàn Tranh, 17 tuổi mà còn kẹt ở hậu thiên ngũ trọng. Loại người như vậy không phải phế vật thì là gì?”
Một người của Đồng gia là Đồng Mộ Lương, lạnh nhạt chen vào: “Mộng Uyển có dung mạo xuất chúng, Nhị hoàng tử đã sớm có ý với nàng. Nếu hôn sự này không hủy bỏ, e là sẽ chọc giận Nhị hoàng tử. Đến lúc đó hậu quả khó lường.”
Lời này không khác gì một sự đe dọa trắng trợn.
Lận Dung Kỳ nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng: “Đồng gia các ngươi thật vô liêm sỉ! Muốn hủy hôn thì cứ hủy, lại còn đến tận cửa mà hăm dọa, thật là quá xem thường Lận gia rồi!”
Những người khác trong Lận gia cũng đều tức giận đỏ mặt. Ngay lúc hai bên đang căng như dây đàn, bên ngoài vang lên tiếng của gia nhân với giọng vô cùng kích động: “Thiếu chủ Dược Hoàng Cốc đến chúc thọ!”
Lời vừa dứt, đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.
Ba người từ từ bước vào, dẫn đầu là một thiếu niên toàn thân khoác áo lông cáo trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết.
Phía sau cậu thiếu niên là một lão giả hơn năm mươi tuổi với khí thế thâm sâu khó đoán và một thị nữ trẻ tuổi.
“Ta đi ngang qua Thương Thành, nghe nói Lận gia chủ mừng thọ nên không mời mà đến.”
Lận Dung Hoa vô cùng kinh ngạc, vội vàng đón ba người đến vị trí khách quý hàng đầu.
Nhạc Cảnh đưa ra một hộp ngọc: “Đây là quà mừng.”
Lận Dung Hoa mở ra thì thấy bên trong là một viên đan dược tròn trịa, phát sáng nhẹ.
Ngay khi nhận ra loại đan dược này, ông chấn động cả tinh thần: “Đây là…”
Cực phẩm "Thanh Phách Đan" giúp võ giả Tiên Thiên cửu trọng đột phá lên cảnh giới Siêu Phàm!
Ông vội vàng đóng nắp hộp lại, từ chối: “Vật này quá quý giá, ta không dám nhận.”
Nhạc Cảnh cười nhẹ: “Lận gia chủ không nhận lễ vật, chẳng lẽ không chào đón ta sao?”
Lận Dung Hoa vội vàng: “Không, không! Nhạc thiếu chủ đến dự sinh nhật ta là vinh hạnh của Lận gia!”
“Vậy thì hạ lễ này, Lận gia chủ cũng không nên từ chối.”
Khi Nhạc Cảnh trò chuyện với Lận gia chủ, sắc mặt của ba người Đồng gia trở nên cực kỳ khó coi.
Dược Hoàng Cốc thiếu chủ sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là "tình cờ" đi ngang qua?
Nhạc Cảnh nhìn quanh đại sảnh, đuôi mày hơi nhướng lên: “Xem ra ta tới không đúng lúc rồi, các vị cứ tiếp tục.” Rồi thản nhiên ngồi xuống.
Tuy nhiên, ánh mắt thiếu niên âm thầm tìm kiếm gì đó, cho đến khi chạm phải một đôi mắt đen sâu hút.
Đó là một thanh niên cao lớn, khí chất trầm ổn, không ai khác ngoài Lận Hàn Tranh.
Chỉ nhìn một lần, Nhạc Cảnh liền nhận ra thân phận đối phương.
Một tháng trước, đúng vào sinh nhật 16 tuổi, cậu bất ngờ thức tỉnh ký ức kiếp trước.
Thì ra nơi đây là một quyển tiểu thuyết “huyền huyễn thăng cấp lưu” với nhân vật chính là Lận Hàn Tranh, con trai Lận gia chủ.
Sau khi bị hủy hôn, mất hết người thân, Hàn Tranh bắt đầu hành trình báo thù và... một đường vả mặt, thăng cấp, đánh boss, cuối cùng lên đỉnh cao võ lâm thiên hạ.
Còn Nhạc Cảnh, chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện chưa đến 500 chữ, bị phản diện phế tu vi, ném vào rừng yêu thú rồi "tự sinh tự diệt".
Vì muốn bảo toàn tính mạng, bây giờ cậu quyết định ôm chặt đùi nam chính trước khi kịch bản chính bắt đầu.
Tốt nhất là có thể làm bạn thân chí cốt với Long Ngạo Thiên bá đạo này, còn không thì làm tiểu đệ cũng được!
Nghĩ vậy, Nhạc Tranh nở nụ cười rạng rỡ với Lận Hàn Tranh.
Người kia hơi sững sờ, rồi nhẹ nhàng gật đầu lại với cậu.
Nhạc Cảnh lập tức vui vẻ: “He he… Màn chào sân hoành tráng này, hẳn là mình đã để lại ấn tượng cho nam chính rồi!”
Bước tiếp theo, phải thử thay đổi vận mệnh bi thảm của Lận gia!
Trong nguyên tác, bi kịch diệt môn của Lận gia bắt đầu từ chính buổi sinh nhật hôm nay.
Do Đồng gia thái độ kiêu căng, hai bên không những không thỏa thuận mà còn đánh nhau ngay tại tiệc.
Kết quả cả hai bên đều tổn thất nặng nề.
Sau đó, Đồng Mộng Uyển khóc lóc kể lể với người trong lòng nàng ta, Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Tín.
Dưới cơn giận dữ, Hoàng Phủ Tín thỉnh cầu ông cố mình, Hoàng Phủ Trấn đồng thời cũng cường giả ở cảnh giới Siêu Phàm ra tay diệt cả Lận gia.
Lận gia lúc đó không có ai đạt đến cảnh giới Siêu Phàm, người mạnh nhất chỉ là Lận Hải, ông nội Lận Hàn Tranh, đang ở Tiên Thiên cửu trọng.
Mà khoảng cách giữa Tiên Thiên và Siêu Phàm như trời với vực.
Kết quả là Lận gia bị san thành bình địa.
Nếu như Lận Hải có thể đột phá lên Siêu Phàm cảnh, có lẽ kết cục đã khác.
Cho nên, Nhạc Cảnh đã mang ‘Thanh Phách Đan’ đến, hi vọng cứu được cả gia tộc khỏi vận diệt vong.
Lúc này, Đồng gia và Lận gia vẫn chưa đánh nhau, mọi chuyện còn kịp cứu vãn.
Nhạc Cảnh đảo mắt nhìn ba người Đồng gia, âm thầm tính toán, nếu đánh nhau, sẽ nhờ Bách thúc, lão giả theo bên mình, ra tay giúp đỡ Lận gia.
Lận Dung Hoa lúc này lạnh lùng nhìn Đồng Mộng Uyển: “Nếu ngươi không muốn gả cho con ta, thì từ giờ phút này hôn ước hai nhà chấm dứt. Không còn liên quan gì nhau. Bây giờ thì mời các ngươi rời đi!”
Đồng Mộng Uyển nghe vậy thì vẻ mặt lóe lên chút đắc ý, nhưng vẫn không nhịn được châm chọc: “Thân là gia chủ mà hẹp hòi như thế, trách sao Lận gia càng ngày càng xuống dốc!”
Thật sự… không biết sống ch.ết.
Từ hôn xong rồi thì đi cho yên, lại còn ráng miệng tiện thêm vài câu!
Đến cả người ngoài như Nhạc Cảnh còn thấy khó chịu, huống hồ là Lận gia?
Quả nhiên tất cả người Lận gia giận đến đỏ mặt, siết chặt tay áo, trừng mắt nhìn nàng.
Ngay cả Lận Hàn Tranh cũng lạnh mặt.
Đồng Mộng Uyển lại cười khẩy: “Muốn đánh à? Bổn tiểu thư mà bị thương dù chỉ một cọng tóc, Lận gia các ngươi cứ chờ bị Nhị hoàng tử tiêu diệt đi!”
[Tác giả có lời muốn nói]
Giải thích thiết lập thế giới trong truyện:
Cảnh giới tu luyện:
Hậu Thiên → Tiên Thiên → Nhật Linh Cảnh (Siêu Phàm) → Nguyệt Linh → Tinh Linh → Thần Linh → Hoàng Linh → Đế Linh → Thánh Linh → Thần Linh Cảnh (cao cấp hơn).
Mỗi cảnh giới chia làm 9 tầng (trọng).
Đan dược, phù văn, trận pháp:
Chia làm 12 giai cấp
Mỗi cấp lại chia: Hạ – Trung – Thượng – Cực phẩm.
Pháp khí:
Phàm binh → Linh binh → Đạo binh → Đế binh → Thánh binh → Thần binh.
Cũng chia làm Hạ – Trung – Thượng – Cực phẩm.
Yêu thú: Có 12 cấp.
Cấp 1-2: tương ứng Hậu Thiên.
Cấp 3-4: tương ứng Tiên Thiên.
Càng về sau, mỗi Cấp yêu thú tương ứng với một cảnh giới tu sĩ.
Truyện lấy bối cảnh Đông Lăng Quốc, chủ yếu đề cập đến ba cảnh giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên và Siêu Phàm Cảnh.
Tiền tệ : Kim tệ (đồng vàng).