Trên đường lớn, một cỗ xe ngựa giản dị bên ngoài nhưng xa hoa bên trong đang chậm rãi chạy trên mặt tuyết. Bên trong xe, thảm lông mềm mại phủ kín sàn xe, được bố trí thêm trận pháp phòng ngự và giữ ấm, khiến cho không gian trong xe luôn ấm áp như mùa xuân, dù bên ngoài là trời đông tuyết phủ.
Tiểu nha hoàn bưng trà nóng lên, rót cho thiếu chủ của mình và khách mỗi người một chén. Sau đó, nàng lui về phía đuôi xe, cúi đầu chờ lệnh.
“Thử xem đi, đây là loại hồng trà ta thích nhất,” Nhạc Cảnh tràn đầy mong đợi nhìn Lận Hàn Tranh.
Lận Hàn Tranh gật đầu, nhấp một ngụm trà.
“Thế nào?”
Lận Hàn Tranh khen: “Trà ngon, có hậu vị cam, miệng thơm dễ chịu.”
“Đúng không! Ta cũng cảm thấy vậy đó! Thật ra nếu nấu thêm sữa tươi, cho vào ít mật ong, hoặc thêm chút linh quả nữa thì sẽ có hương vị khác hẳn...”
Nhắc tới ăn uống, Nhạc Cảnh lập tức thao thao bất tuyệt. Còn Lận Hàn Tranh thì chỉ lặng lẽ lắng nghe, không xen vào.
Tại sao Lận Hàn Tranh lại ngồi cùng xe với Nhạc Cảnh?
Chuyện phải kể từ hôm qua, sau khi tiệc sinh nhật của gia chủ Lận gia kết thúc.
Vì muốn tạo ấn tượng tốt, Nhạc Cảnh kéo Lận Hàn Tranh trò chuyện rất lâu. Đến khi nhận ra thì trời đã tối. Trước sự niềm nở giữ chân của gia chủ Lận gia, Nhạc Cảnh cũng không từ chối mà ở lại nghỉ một đêm.
Sáng hôm sau, khi Nhạc Cảnh tới chào từ biệt, gia chủ Lận gia biết được cậu đang du hành, liền đề nghị cho Lận Hàn Tranh cùng đi.
Ở Đông Lăng Quốc có một truyền thống bất thành văn, khi đến 16 tuổi, tức là sau khi trưởng thành, nam tử phải ra ngoài du hành để mở mang kiến thức.
Lận Hàn Tranh năm nay 17 tuổi, vốn nên xuất phát từ năm ngoái. Nhưng vì mẫu thân bệnh nặng nên hắn chưa thể rời đi.
Dự định ban đầu là sẽ lên đường sau sinh nhật gia chủ.
Nhạc Cảnh chợt nhớ ra, trong nguyên tác, chính vì Lận Hàn Tranh đang du hành nên mới thoát khỏi thảm kịch diệt môn ở Lận gia.
Bây giờ, do sự can thiệp của Nhạc Cảnh, mâu thuẫn giữa hai nhà Lận – Đồng không bùng phát gay gắt. Có lẽ thảm án diệt môn sẽ không xảy ra nữa.
Dù có biến cố thì viên "Cực phẩm Thanh Phách Đan" mà cậu dâng lên nhân dịp sinh nhật cũng đủ để giúp Lận Hải đột phá cảnh giới Siêu Phàm, đủ sức chống lại Hoàng Phủ Trấn.
Thế nên, Nhạc Cảnh vui vẻ đồng ý đồng hành với Lận Hàn Tranh, vừa có thể tăng thiện cảm, vừa có thể củng cố mối quan hệ.
Quay về hiện tại.
Nhạc Cảnh phát hiện chỉ mình nói, còn Lận Hàn Tranh vẫn im lặng, có chút ngượng ngùng gãi mũi: “Ta có nói nhiều quá không?”
Lận Hàn Tranh lắc đầu: “Không đâu.”
“Vậy thì tốt rồi!”
Đúng lúc này, xe ngựa từ từ dừng lại.
“Thiếu chủ, phía trước là Đoạn Phong Nhai.” giọng của Bách thúc vọng vào từ bên ngoài.
Nhạc Cảnh vén rèm xe, nhìn thấy phía trước là vách đá dựng đứng cao ngất. Bởi vì dưới vực có nhiều đá nhọn nguy hiểm, xe không thể tiếp tục, nên dừng tại đây.
Đoạn Phong Nhai là nơi bắt đầu cơ duyên đầu tiên giúp vai chính Lận Hàn Tranh quật khởi.
Trong nguyên tác, sau khi Hoàng Phủ Tín phát hiện Lận Hàn Tranh còn sống, liền phái vài cao thủ cảnh giới Bẩm Sinh đến truy sát. Cuối cùng, Lận Hàn Tranh bị thương nặng rơi xuống vực sâu không đáy của Đoạn Phong Nhai.
Nhưng hắn không ch.ết. Trái lại, vô tình phát hiện một động phủ ẩn sâu bên dưới.
Tác giả không mô tả chi tiết những gì Lận Hàn Tranh trải qua trong động phủ, chỉ biết hắn thu được một món cực phẩm khí linh ‘Đỡ Tiêu Kiếm’.
Ở Đông Lăng Quốc, võ giả phần lớn chỉ dùng vũ khí bình thường. Khí linh là cực kỳ hiếm, ngay cả cường giả Siêu Phàm cũng chưa chắc có được một món.
Huống hồ ‘Đỡ Tiêu Kiếm’ còn là cực phẩm khí linh !
Nhạc Cảnh biết rằng, điểm mạnh nhất của Đỡ Tiêu Kiếm không chỉ nằm ở uy lực, mà là có thể trưởng thành cùng người sử dụng, tức có thể thăng cấp theo cảnh giới chủ nhân: từ linh binh lên đạo binh, đế binh, thậm chí thánh binh!
Đây chính là bảo vật bàn tay vàng mạnh nhất giúp nhân vật chính xưng bá thiên hạ.
Sau khi từ động phủ đi ra, cảnh giới Lận Hàn Tranh cũng tăng vọt lên Tam Trọng, đủ sức đánh bại mọi cao thủ cùng cảnh giới, thậm chí đánh ngang với cường giả Siêu Phàm, chính thức mở ra con đường báo thù.
Hiện tại, Lận Hàn Tranh chưa biết nơi này là cơ duyên của mình. Hắn cũng thắc mắc vì sao Nhạc Cảnh lại đưa mình đến đây, nhưng không hỏi.
Dù vậy, Nhạc Cảnh lại chủ động nói: “Dưới Đoạn Phong Nhai có một động phủ, ta mời ngươi cùng vào thám hiểm.”
Lận Hàn Tranh nhíu mày, động phủ thám hiểm ?
Đây là loại cơ duyên quý hiếm, người ta ai chẳng muốn giữ riêng. Tại sao vị thiếu chủ Dược Hoàng Cốc này lại nói cho một người ngoài như mình chứ?
Nhạc Cảnh thầm nghĩ: Ngươi tưởng ta không muốn độc chiếm sao?
Trong nguyên tác chỉ ghi vai chính rơi xuống vực rồi phát hiện động phủ, nhưng không nói rõ phát hiện bằng cách nào.
Trước khi tới Lận gia, Nhạc Cảnh đã từng đến đây tìm kiếm, ba người lục soát suốt ba ngày nhưng không thấy gì cả, đến cái lỗ cũng không tìm ra.
Vì thế cậu hợp lý nghi ngờ rằng, chỉ vai chính mới có thể kích hoạt động phủ. Cơ duyên khác có lẽ cũng vậy.
Thế nên Nhạc Cảnh đành phải ‘ôm đùi vai chính’.
Đối mặt câu hỏi của Lận Hàn Tranh, Nhạc Cảnh ho nhẹ:“Ta chưa tìm được động phủ.”
Lận Hàn Tranh nhíu mày: “Nếu chưa tìm thấy, sao ngươi chắc chắn ở đây có động phủ?”
Nhạc Cảnh trả lời rất tự tin:“Ta biết chắc. Không tìm thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, nên mới rủ ngươi cùng tìm.”
Lận Hàn Tranh: “……”
Cuối cùng, bốn người bỏ xe đi bộ xuống đáy vực tìm động phủ. Nhưng tìm một vòng, cũng không có kết quả gì.
Nhạc Cảnh mờ mịt: Không thể nào!
Rõ ràng bản thân nhớ động phủ nằm ở đây mà? Lẽ nào phải đợi nửa năm nữa mới kích hoạt? Hay là nhất định phải bị truy sát mới mở ra?
Khi đang vò đầu suy nghĩ, phía xa truyền đến một tiếng chấn động. Trên vách núi xuất hiện một cánh cửa động từ từ mở ra.
Lận Hàn Tranh hơi nheo mắt, ngạc nhiên: “Nơi này thực sự có động phủ!”
Nhạc Cảnh vui mừng chạy tới: “Ngươi làm sao phát hiện vậy?”
Lận Hàn Tranh giơ tay, trong tay cầm một cây cỏ nhỏ bình thường: “Ta thấy có cây cỏ mọc trên đá, tiện tay rút ra, thế là động phủ hiện ra.”
Nhạc Cảnh: “……”
Tùy tiện rút một cây cỏ mà tìm ra động phủ?
Trong khi mình tìm suốt ba ngày không ra cái lỗ nào?
Không ghen tị... mới là lạ!!! Ghen tị ch.ết mất!!!
Lận Hàn Tranh nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên gương mặt xinh xắn của thiếu niên, từ ngạc nhiên, không tin, ghen tị, rồi tuyệt vọng, khóe môi không khỏi cong lên.
Thiếu chủ Dược Hoàng Cốc này… dường như lại rất dễ hiểu lòng người.