Ngụy Tránh trở về, lão thái quân mừng rỡ không nói thành lời.

Hoàng đế ban thưởng trân châu, mã não, càng ban càng nhiều, đếm không xuể.

Biên cảnh yên ổn, bách tính an cư, chỉ cần không có phản quân gây loạn, Ngụy Tránh cũng không cần tiếp tục trấn thủ ngoài biên cương.

Tuổi còn trẻ mà đã là Đại tướng Hộ quốc, không biết bao người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với hắn.

Đêm ấy, trong phủ bày tiệc rượu, mọi người quây quần nơi sảnh lớn.

Trong phủ, chỉ có lão thái quân, Ngụy Tránh, Ngụy Hằng và Như Yên là chủ tọa, những người khác đều đứng hai bên hầu hạ.

Lão thái quân mặt mày hớn hở, nắm chặt tay Ngụy Tránh, nói cười không dứt:

“Như Yên là tiểu thiếp của Hằng Nhi. Con cũng lâu rồi chưa về, thật may có nàng ở lại làm bạn với ta. Lần này con về rồi thì đừng đi nữa. Hai đứa cũng sớm ngày cưới dâu, cho tổ mẫu ôm cháu.”

Ánh mắt Bùi Tri Chi dừng lại trên người Ngụy Tránh. Thấy nam nhân ấy khẽ nhếch môi cười nhạt, nàng hồi hộp siết chặt tay áo.

Ngụy Hằng luôn chú ý sắc mặt nàng. Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm Ngụy Tránh, hắn không vui, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

“Cháu còn chưa định thành thân đâu. Đại ca lớn hơn cháu, nếu muốn thành thân thì cũng là huynh ấy trước.”

Nghe vậy, Ngụy Tránh liếc nhìn vị đệ đệ ngạo mạn ương ngạnh kia, nhướng mày nói:

“Mấy hôm trước nghe nói đệ chạy đến đánh gãy chân tiểu hầu gia của Khánh An Vương phủ, hành xử như thế, quả thật nên cưới vợ về dạy dỗ lại một phen.”

Ngụy Hằng liếc sang phía Bùi Tri Chi, thấy nàng lén nhìn mình một cái, mắt hắn tối sầm.

Bùi Tri Chi vội vã cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Như Yên cũng đang chú ý Ngụy Hằng, thấy hắn cứ liếc nhìn Bùi Tri Chi, tức giận siết chặt đũa trong tay.

Đồ không biết xấu hổ! Dám quyến rũ Ngụy Hằng trước mặt bao nhiêu người thế này, thật đáng giận!

“Thất thần cái gì, còn không mau tới rót rượu.”

Bùi Tri Chi giật mình, vội vàng bước lên, rót rượu. Khi cúi người rót cho Ngụy Tránh, nàng và nam nhân ấy chạm mắt nhau.

Ngụy Tránh xưa nay ít cười, đôi mắt đen sâu như giếng cổ, lạnh lẽo như hồ băng không đáy, khiến người ta vô thức run sợ.

Tay nàng khẽ run, không cẩn thận làm rượu bắn ra, ướt cả ống tay áo của hắn.

“Đại công tử thứ tội!”

Bùi Tri Chi hoảng hốt, vội vàng lấy khăn lau tay áo cho hắn.

Như Yên nhìn thấy, cười nhạt mỉa mai:

“Có người, đừng tưởng mình đẹp là có thể quyến rũ được chủ tử.”

Lão thái quân liếc Như Yên một cái, định mở miệng, lại nghe Ngụy Tránh nhàn nhạt nói:

“Không sao, chẳng phải chuyện gì to tát.”

Ngụy Hằng lạnh mặt nhìn Bùi Tri Chi, im lặng một lúc, rồi khẽ cười nhạo, trong tiếng cười mang theo hàn ý khó tả.

Tuy hắn chỉ cười rất nhẹ, nhưng Bùi Tri Chi nghe vào tai lại thấy lạnh sống lưng.

Nàng siết chặt vò rượu trong tay, đi qua rót cho Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn.

Bùi Tri Chi cắn răng, không dám ngẩng đầu, rót xong lập tức lùi xuống.

Lão thái quân thở dài, chậm rãi nói:

“Từ khi Tránh Nhi ra biên cương, phủ ta đã lâu không được quây quần như vậy. Lần này trở về, đừng đi đâu nữa, hãy ở lại bầu bạn cùng tổ mẫu.”

Ngụy Tránh gật đầu: “Là cháu bất hiếu.”

Lão thái quân vui vẻ, kéo tay Bùi Tri Chi, khẽ vỗ vài cái.

“Con mới trở về, hẳn còn chưa quen chốn này. Tiểu nha hoàn này tay chân lanh lẹ, làm việc cẩn thận, để nàng vào phòng con hầu hạ đi.”

Ngụy Hằng nghe vậy, con ngươi chợt nheo lại, ánh mắt thoáng qua một tia hung ác.

“Tổ mẫu thật bất công. Trước kia cháu muốn nàng, tổ mẫu đâu có nói vậy.”

Lão thái quân cười khẽ, trừng hắn một cái:

“Đại ca cháu mới từ biên cương về, vất vả trăm bề. Cháu nhường một chút thì đã sao? Hơn nữa, trong phòng cháu đâu chỉ một mình nàng hầu hạ, cần gì cố chấp?”

Ngụy Hằng cười nhạt, nhướng mày:

“Vậy thì tổ mẫu hỏi nàng đi, xem nàng có tình nguyện vào Thanh Phong Uyển hầu hạ đại ca hay không?”

Lão thái quân bật cười: “Ngươi thật là hẹp hòi.”

Ngụy Hằng không đáp, chỉ nhấc mắt nhìn Bùi Tri Chi chằm chằm.

Lão thái quân bất đắc dĩ quay sang hỏi:

“Tiểu Chi, ngươi có bằng lòng vào phòng đại công tử hầu hạ không?”

Cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của Ngụy Hằng, Bùi Tri Chi cắn môi.

Trước nay nàng cứ tưởng ở bên lão thái quân thì hắn không dám làm càn, nhưng thực tế đã mấy phen bị hắn khinh bạc. Lão thái quân cũng không cản được hắn.

Ngụy Hằng lại luôn kính trọng Ngụy Tránh, trong phủ này chỉ có lời của Ngụy Tránh là hắn còn nghe đôi phần.

Nếu chuyển tới Thanh Phong Uyển, e rằng trong chốc lát hắn sẽ không tiện tìm đến nữa.

Huống hồ, Thanh Phong Uyển cách xa Thính Vũ Các, Ngụy Hằng hẳn không đến mức vì đụng chạm nàng mà phải vượt đường xa.

Suy nghĩ một hồi, Bùi Tri Chi gật đầu:

“Nô tỳ nghe theo lời lão thái quân.”

Khóe môi Ngụy Hằng cong lên, ánh mắt thâm trầm, trên mặt nở nụ cười đầy giễu cợt, không nói lời nào.

Đêm hôm đó, Bùi Tri Chi liền dọn đến Thanh Phong Uyển.

Nơi này không có nha hoàn, chỉ có vài gia đinh và một thị vệ tên là Triệu Tứ.

Thấy nàng ôm mền gối tới, Triệu Tứ nhìn về phía Ngụy Tránh.

Hắn là lần đầu thấy đại công tử để một nha hoàn tới đây hầu hạ.

Ngụy Tránh chỉ liếc nàng một cái rồi nhấc chân đi thẳng vào phòng.

Triệu Tứ bước tới, đỡ lấy đồ đạc trong tay nàng:

“Để ta làm, sao có thể để tiểu cô nương xách nặng thế này.”

Hắn vác hành lý lên vai, vừa đi vừa dẫn nàng vào phòng.

Cả khu này chỉ có một mình nàng là nữ, gian phòng rộng lớn cũng chỉ có nàng ở.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Triệu Tứ phủi tay, ghé gần nàng thì thầm:

“Đại công tử không thích người khác tùy tiện vào thư phòng. Ngươi có việc gì nhất định phải xin phép trước, bằng không hắn nổi giận là sẽ giết người đấy.”

Thấy hắn nói nghiêm túc, Bùi Tri Chi ôm chặt tay nải, tròn mắt gật đầu.

“Đã rõ, đa tạ Triệu đại ca.”

Thấy nàng mở to đôi mắt hạnh ngây thơ nhìn mình, giọng nói mềm mỏng, Triệu Tứ bật cười ha hả.

“Ngươi gọi ta gì? Gọi lại lần nữa xem nào.”

Triệu Tứ vóc người cao lớn, khuôn mặt rắn rỏi, giọng nói sang sảng, cả người toát lên vẻ chính khí.

Bùi Tri Chi cười tươi, gọi lại một lần nữa:

“Đa tạ Triệu đại ca.”

Triệu Tứ gật đầu, cười rạng rỡ:

“Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, từ mai nhớ chăm sóc đại công tử cho chu đáo.”

Bùi Tri Chi mím môi, lặng lẽ nhìn theo bóng hắn rời đi.

Chờ Triệu Tứ đi rồi, nàng mới bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc.

Phòng rất rộng, đầy đủ mọi thứ, chẳng khác gì khuê phòng của tiểu thư, hoàn toàn không giống phòng của một nha hoàn.

Dọn dẹp xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng đối diện đang sáng đèn đó là phòng của Ngụy Tránh.

Không biết giờ này hắn đang làm gì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play