Ngụy Hằng dừng nụ hôn giữa chừng, ánh mắt hiện lên tia không vui.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, khóe môi cong lên một nét cười giễu cợt mờ nhạt.
“Ngươi có biết lừa gạt ta, phải trả giá đắt thế nào không?”
Bùi Tri Chi khẽ rụt người, ngẩng đầu đối diện ánh mắt sâu thẳm của nam nhân.
“Nô tỳ không lừa gạt nhị công tử, là thật sự...”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, trong lòng bất an loạn nhịp.
Ngụy Hằng cười lạnh, nắm lấy tay nàng, kéo mạnh nàng ngã xuống giường rồi đè ép lên.
“Công tử tha cho nô tỳ, nô tỳ thật sự đã có...”
“Câm miệng!”
Ngụy Hằng nắm chặt cằm nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Nữ nhân chết tiệt này, nghĩ rằng chỉ cần nói trong lòng có người khác là có thể cản được hắn sao?
Bùi Tri Chi bị hắn quát lớn liền im bặt, mắt đẹp ngấn lệ, nước mắt như muốn rơi mà không rơi.
Ngụy Hằng hừ nhẹ, đưa tay lau đi nước mắt nàng.
“Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm gì ngươi.”
Lời ma quỷ, Bùi Tri Chi không tin, nhưng cũng không dám giãy giụa thêm.
Nàng vẫn còn nhớ đời trước mình từng bị Ngụy Hằng hành hạ tàn nhẫn đến mức nào, mỗi khi nghĩ đến, chân tay liền mềm nhũn.
Ngụy Hằng cụp mắt nhìn nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, vén tóc trên trán nàng sang một bên, để lộ vầng trán trắng mịn.
Trong mắt hắn thoáng hiện một tia kinh diễm, nụ cười nơi khóe môi càng đậm.
Nhìn hồi lâu, Ngụy Hằng cúi người, đặt một nụ hôn xuống trán nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn đối xử dịu dàng với nàng như vậy, khiến Bùi Tri Chi nhất thời không biết hắn định làm gì.
Nàng đang nghi hoặc, thì thấy hắn đưa tay cởi áo nàng.
Bùi Tri Chi hoảng hốt lắc đầu, nàng không muốn, Ngụy Hằng là ác ma.
Ngụy Hằng buông tay, cúi người hôn xuống cổ nàng…
Bùi Tri Chi trợn to mắt, nam nhân này từ đầu đến cuối đều đáng giận như nhau.
Cảm giác được hắn sắp làm gì, nàng nghẹn ngào bật khóc, không muốn bị hắn chạm vào, càng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hắn.
Ngay lúc Ngụy Hằng đang hưởng thụ sự run rẩy và sợ hãi của nàng, thì cửa phòng bị gõ vang.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, động tác của hắn liền dừng lại.
Bùi Tri Chi nhân cơ hội, dốc sức đẩy hắn ra, hoảng hốt đứng dậy chỉnh lại y phục, không thèm nhìn hắn trên giường lấy một cái, vội vàng bước ra mở cửa.
Nhìn thấy Bình Nhi, nàng suýt chút nữa khóc vì cảm kích.
Bình Nhi làm một động tác tay ra hiệu cho Bùi Tri Chi, nàng gật đầu.
“Lão thái quân gọi ta?”
Bình Nhi gật đầu, Bùi Tri Chi như được sống lại, đi ra rồi đóng cửa lại.
“Ta đi ngay bây giờ.”
Phòng trong tối om, Bùi Tri Chi không dám chậm trễ, xoay người theo Bình Nhi rời đi.
Nghe tiếng bước chân của nàng xa dần, Ngụy Hằng nhìn xuống thân thể chính mình, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Xem như nàng gặp may, lần này tạm tha cho nàng một lần.
Đi được một đoạn, Bình Nhi kéo tay Bùi Tri Chi lại, lắc đầu rồi chỉ về phía phòng các nàng.
Bùi Tri Chi nghi hoặc nhíu mày, ngẫm nghĩ chốc lát rồi hiểu ra.
“Ý ngươi là... lão thái quân không gọi ta, ngươi thấy được.”
Câu nói sau nàng không biết nên nói thế nào.
Bình Nhi gật đầu, đôi mắt nhìn vị cô nương xinh đẹp trước mặt.
Nàng lại làm thêm một thủ thế, ý bảo tạm thời không nên quay lại.
Bùi Tri Chi gật đầu, cảm kích nắm tay nàng.
“Bình Nhi, cảm ơn ngươi!”
Nếu không có nàng, Bùi Tri Chi không dám tưởng tượng bản thân sẽ gặp chuyện gì.
Trong lòng nàng, rõ ràng đêm đó người cùng Ngụy Hằng là Như Yên, vì sao hắn lại cứ đuổi theo mình không buông?
…
Hôm sau, trời vừa sáng.
Trước cổng thành đã tụ tập rất đông bá tánh xem náo nhiệt.
Ai nấy đều biết đại tướng quân Ngụy Tránh - người trấn thủ biên cương, một thân sức lực dẹp loạn phản quân đã trở về, nên đổ xô tới cửa thành nghênh đón.
Không bao lâu sau, một đoàn binh mã hùng tráng tiến vào, giữa đội quân là một nam tử khoảng hai mươi hai tuổi, dung mạo tuấn tú, ngũ quan cứng cáp, cưỡi ngựa tiến về cổng thành.
Trong đám người có không ít cô nương chờ hắn, vừa thấy rõ dung nhan của nam nhân liền ngây ngẩn cả mắt.
Ngụy Tránh ánh mắt lãnh đạm, gương mặt không một chút biểu cảm, cưỡi ngựa đi thẳng tới cửa hoàng cung.
Đại thần chờ sẵn liền bước ra nghênh đón.
“Hạ quan tham kiến đại tướng quân!”
Ngụy Tránh xuống ngựa, lạnh nhạt liếc qua bọn họ.
“Năm năm rời kinh, kinh thành thay đổi thật nhiều.”
Lưu thị lang cười nói: “Năm năm xa cách, mọi việc tự nhiên đổi khác. Hoàng thượng đang chờ đại tướng quân trong cung, thỉnh người vào điện.”
Ngụy Tránh ném dây cương cho thủ hạ bên cạnh, nhấc chân bước vào hoàng cung.
Trong đại điện lúc này, các đại thần đã tụ họp đông đủ.
Ngụy Tránh bước vào không nhanh không chậm, trên người mang theo khí lạnh cùng sát khí khiến đám đại thần cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Hoàng đế tuổi đã ngoài bốn mươi, song vẫn còn cường tráng.
Thấy Ngụy Tránh mặt lạnh đi vào, ngài bật cười:
“Bao nhiêu năm không gặp, mà ngươi vẫn thế này sao?”
Ngụy Tránh nâng mắt nhìn người ngồi trên long vị.
“Thần vốn dĩ như vậy, hoàng thượng há chẳng biết?”
Nghe vậy, hoàng thượng chẳng những không tức giận mà còn cười lớn.
“Ngươi là đại công thần của Đại Chu, trẫm hôm nay không trách phạt ngươi. Đã gặp qua trẫm, thì trở về thăm lão thái quân đi, bà rất nhớ ngươi.”
Ngụy Tránh gật đầu, liếc qua nam tử cao ráo, tuấn tú đứng bên rồi xoay người rời đi.
Phó Hoài Xuyên nở nụ cười ôn hòa, cả người tựa ngọc thanh tao, nhưng khi nhìn bóng lưng Ngụy Tránh rời đi, đáy mắt lại thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.
…
Lão thái quân từ sáng sớm đã chờ ở cổng phủ, đợi rất lâu mới thấy Ngụy Tránh cưỡi ngựa tiến tới.
Hắn cao lớn tuấn tú, ngồi trên lưng ngựa, mái tóc đen lay động trong gió sớm, trường bào đen dưới nắng ban mai lấp lánh khiến người hoa mắt.
Gương mặt vẫn như xưa, góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ mà lạnh lẽo, đôi mắt đen thẳm như dải ngân hà giữa đêm đen, sâu thẳm vô cùng, chỉ một ánh nhìn cũng khiến người khác khó lòng dò xét.
“Tránh Nhi, Tránh Nhi của ta đã trở về rồi!”
Nhìn thấy hắn, lão thái quân từ chỗ Bùi Tri Chi đi đến.
Ngụy Tránh nhảy xuống ngựa, đỡ lấy bà.
“Tổ mẫu, tôn nhi đã trở về!”
Nhìn tôn nhi mình ngày đêm nhớ mong, lão thái quân lệ nóng rưng rưng.
“Về rồi thì tốt, cháu trở về là tốt rồi. Tránh Nhi của ta, mấy năm qua tổ mẫu rất nhớ cháu. Nghe nói cháu từng một mình xông vào doanh trại phản quân, cháu định hù chết tổ mẫu sao?”
Ngụy Tránh hiếm khi nở nụ cười, đỡ bà đi vào phủ Quốc công.
“Tổ mẫu chớ lo, tôn nhi không sao. Trong lòng luôn nhớ đến tổ mẫu, nên sẽ không có chuyện gì.”
Bùi Tri Chi nhìn nụ cười nơi khóe môi Ngụy Tránh, nhất thời ngẩn ngơ.
Ngụy Tránh vốn đã tuấn tú nghiêm trang, mày kiếm mắt sáng, lúc này lại mang theo nụ cười, khiến gương mặt vốn lãnh ngạnh thêm phần dịu dàng.
Đời trước nàng chưa từng thấy nam nhân này cười, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.
Ngụy Hằng đứng một bên, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tránh đi vào phủ.
Lúc thu ánh mắt lại, vô tình nhìn thấy một bóng người thấp thoáng.
Hắn chăm chú nhìn kỹ chỉ thấy Bùi Tri Chi đang mỉm cười nhìn Ngụy Tránh, ánh mắt chăm chú, hồi lâu không hề rời đi.
"….."
Ngụy Hằng nheo mắt lại, trong nháy mắt thần sắc phủ đầy lạnh lẽo.