Sau bữa cơm, Tân Ngữ nhanh nhẹn đứng dậy thu dọn chén bát. Chu thị liếc mắt nhìn bà bà, cười nói: “Đứa nhỏ này thật siêng năng.” Ai lại không thích người biết nhìn việc mà làm?
Cát An thì thấy như vậy lại càng tốt, liền nói: “Đại tẩu cứ nghỉ ngơi, sau này mấy việc vặt này cứ giao cho Tiểu Ngữ làm. Nếu không làm gì, trong lòng nàng lại không yên.”
“Được.” Chu thị vui vẻ, tay không ngừng nghỉ: “Hôm nay ta làm mẫu cho nàng một lần, nói cho rõ chén bát rửa xong thì đặt ở đâu.”
Cát Mạnh thị đưa một chồng chén cho Tân Ngữ: “Theo đại bá nương ngươi đi, học dần cho quen. Đã mang người về thì không thể chỉ để ăn không ngồi rồi. Dù sao cũng còn nhỏ, phải để nó hiểu ăn cơm thì phải làm việc.”
Tối hôm đó, Tân Ngữ cuộn mình trong ổ chăn ấm áp, ngủ rất sâu, thậm chí còn mơ thấy giấc mộng đẹp. Trong mơ, tiểu cô mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, chậm rãi bước lên mây mà nàng thì mặc quần áo mới, ôm theo một xấp vàng bạc giấy theo sau tiểu cô mà đi.
Tỉnh lại trong tiếng cười, khóe môi vẫn còn ướt, nàng ngồi tựa lưng vào chăn, vuốt ve lớp áo mỏng trên người, trong lòng lặng lẽ nói với người mẹ nơi xa:
“Tiểu cô đối xử với con rất tốt, gia nãi cũng rất tốt. Con nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt, sống những ngày thật đẹp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT