“Hôm qua nghe nói gì chưa? Có một tân đệ tử lên Kiếm Các chọn kiếm, kết quả là nàng mới phóng ra linh lực một cái, đám kiếm đều... bỏ chạy!”
“Thật có chuyện đó à? Người kia rốt cuộc là xui cỡ nào vậy? Dù có là kiếm không muốn theo người, cũng không đến mức chạy toán loạn chứ?”
“Cảm ơn vị đồng tu kia, giờ ta mới biết thì ra kiếm cũng biết tự chạy, cả đám Khí sư bên Thiên Linh Phong đều trợn tròn mắt.”
Sáng hôm sau, chuyện “kiếm chạy” lan ra khắp Hàn Lai Phong, đến cả đệ tử bên Thiên Linh Phong cũng không khỏi tò mò về Liên Mộ.
Trong thiện đường, Liên Mộ vừa bưng khay đồ ăn ngồi xuống thì đối diện đã thấy Hứa Hàm Tinh đang cười đến mức không khép được miệng.
“Ha ha ha ha, Liên Mộ, ngươi là tân đệ tử kiếm tu đầu tiên khiến cả Thiên Linh Phong phải nhớ tên đấy!”
Liên Mộ mặt không cảm xúc. Nàng thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Rõ ràng lúc thử thanh ngũ phẩm kiếm kia, chẳng có gì kỳ lạ.
Tối qua về phòng, nàng cẩn thận xem xét lại thanh kiếm bị mình “ép buộc” lựa chọn — linh lực yếu đến đáng thương, thua xa Phát Tài của nàng. Theo suy đoán, có lẽ nó cũng định chạy, chỉ là linh lực không đủ nên không kịp đào thoát, bị nàng bắt được, sau đó đành cam chịu mất luôn năng lực phản kháng.
Thanh kiếm đó xám xịt cũ kỹ, không nhìn ra phẩm cấp, có khi là đồ cổ từ trăm ngàn năm trước. Về khí chất thì lại rất hợp với Liên Mộ — đều toát ra vẻ nghèo khó keo kiệt.
Nó chẳng có tác dụng gì, tối qua nàng liền vứt đại vào một góc tường.
Xem ra giờ vẫn phải dùng Phát Tài.
“Này, ngươi có biết vì sao đám kiếm đó lại chạy không?” Liên Mộ hỏi.
Hứa Hàm Tinh ngừng cười, đáp: “Không có nguyên nhân gì to tát cả, đơn giản là ngươi và tụi nó khắc nhau thôi. Nói cách khác là đám kiếm đó vừa khéo đều… không ưa ngươi. Loại chuyện này trăm năm mới xảy ra một lần.”
Liên Mộ: “?”
Hứa Hàm Tinh: “Ngươi là thiên tuyển chi tử, loại vận may đặc biệt này không phải ai cũng có đâu.”
Liên Mộ: “……”
Loại “độc quyền” này nàng thật sự không muốn.
Trong lúc hai người trò chuyện, Bách Lí Khuyết bưng khay tới ngồi xuống bên cạnh họ.
Hứa Hàm Tinh ngẩng đầu hỏi: “Xong việc rồi hả, thiếu gia Bách Lí?”
Liên Mộ nghiêng đầu: “Sao giọng ngươi nghe kì vậy? Cãi nhau à?”
Bách Lí Khuyết siết khay, mặt lạnh như tiền: “Ai đó gây họa, bắt ta phải dọn đống rối rắm, còn dám ngồi đây cười hì hì.”
Hứa Hàm Tinh phản bác: “Ta đâu có kêu ngươi đi giải quyết đâu!”
Liên Mộ nghe xong càng mù mờ: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Bách Lí Khuyết vẫn mặt lạnh: “Mấy ngày trước, ba người trong nhóm thủ tịch ngũ tu rời tông môn. Trong đó có một tên thể tu không ưa nổi Hứa Hàm Tinh, mới vừa ra khỏi cửa đã gây chuyện, ta lại phải đi hòa giải.”
“Cũng đâu phải ta khơi mào trước.” Hứa Hàm Tinh cãi.
Liên Mộ hỏi tiếp: “Ngươi gây chuyện với ai?”
“Là một thể tu mới tới, tên là Văn Quân, người của Văn gia bên Tây Bạch Hổ, cái gia tộc toàn thể tu ấy. Tên đó cực thích gây chuyện. Lần đầu gặp, hắn bóp nát linh khí ta tu luyện suốt bảy ngày bảy đêm, còn giả vờ nói không cố ý. Rõ ràng là cố ý!”
Nói đến đây, Hứa Hàm Tinh bắt đầu nổi nóng: “Xin lỗi thì xin lỗi, quay đầu lại đi nói xấu ta với người khác!”
Bách Lí Khuyết thì ôn hoà: “Có khi người ta chỉ muốn nghe ngươi nói thích hắn thôi, nên mới cố tình chọc giận.”
“Ngươi không nghe hắn nói chuyện thì không biết, khẩu khí y chang Liên Mộ! Rõ ràng là đang trào phúng ta.”
Liên Mộ: “…”
Ta nói chuyện kiểu gì mà nghe như đang mỉa mai người khác vậy?
Liên Mộ đá hắn một phát dưới bàn, Hứa Hàm Tinh vội chữa cháy: “Ta biết ngươi bẩm sinh đã thế rồi! Chỉ là trùng hợp thôi!”
Sau đó Hứa Hàm Tinh kể thêm cả đống chuyện, tóm lại là từ lần đầu bị mỉa mai, y liền không muốn nói chuyện với Văn Quân nữa, quan hệ hai bên càng lúc càng căng.
Hai người họ vừa gặp là gây gổ, Bách Lí Khuyết bị kẹt ở giữa làm người hòa giải duy nhất. Dù sao nhóm thủ tịch ngũ tu sau này sẽ thường xuyên làm việc chung, không thể cứ nhìn mặt nhau là gây sự được.
“Thì ra thể tu đều là dạng thích gây chuyện hả…” Liên Mộ vô thức nhớ đến một người nào đó.
“Chuẩn luôn, Xích Tiêu Tông là tông môn có nhiều thể tu nhất trong Tứ đại tông môn, người trong đó ai cũng nóng tính.” Hứa Hàm Tinh nói.
Liên Mộ không rành mấy tông môn khác nên hỏi thêm: “Xích Tiêu Tông nhiều thể tu, vậy còn hai tông môn kia thì sao?”
Bách Lí Khuyết: “Vô Niệm Tông thì nhiều phù tu. Mặc dù ban đầu do một đan tu thế gia – Phong gia – sáng lập, nhưng sau đó bị một phù tu đại sư tiếp quản, dần dần biến thành môn phái thiên về phù tu.”
“Còn Thanh Huyền Tông hiện tại là đệ nhất trong Tứ đại tông môn, đệ tử đều là hạng tinh anh, nổi tiếng nhất là khí sư. Mà thực ra ngàn năm trước họ còn chỉ là một tiểu tông môn không tên tuổi, có thể vươn lên đến giờ là nhờ khí sư.”
Hứa Hàm Tinh bổ sung: “Họ được hậu thuẫn bởi thế gia khí sư Nguyên gia. Nguyên Quy – khí sư đệ nhất hiện tại – chính là người Nguyên gia. Hắn từng chế tạo ra một linh khí tên là Tầm Châu Nghi, nghe nói có thể cảm ứng thiên tài linh căn cao giai ra đời.”
Liên Mộ kinh ngạc: “Lợi hại vậy? Vậy thiên tài trong thiên hạ không phải đều bị Thanh Huyền Tông bế đi hết rồi sao?”
“Không chỉ vậy đâu, rất nhiều người còn tự đưa tới tận nơi để chứng minh mình là thiên tài.” Hứa Hàm Tinh cảm thán. “Có Nguyên Quy, Thanh Huyền Tông mới chen được vào Tứ đại tông môn, vẫn giữ vững vị trí đến giờ.”
Ngược lại Quy Tiên Tông thì đã lâu không có khí sư nào nổi bật nữa.
Liên Mộ hỏi tiếp: “Đã có người tạo ra được linh khí như vậy, chẳng lẽ hậu nhân không thể làm cái khác tương tự sao? Như thế chẳng phải có thể đuổi kịp Thanh Huyền Tông rồi?”
Hứa Hàm Tinh ánh mắt trầm xuống: “Ngươi là kiếm tu, không hiểu chế tạo linh khí khó cỡ nào. Ngàn năm rồi, không ai làm ra được cái thứ hai. Sau này cũng khó có ai làm được.”
“Đừng nói chắc quá, lỡ như có người làm được thì sao.” Liên Mộ ăn xong đứng dậy, định đi mua thêm phần nữa.
Bách Lí Khuyết: “……”
Hắn phát hiện, Liên Mộ luôn có hy vọng với những điều không thể.
“À, mà khi nào ngươi đấu với sư tỷ Lạc Thiên Tuyết?” Hứa Hàm Tinh bỗng nhớ ra chuyện quan trọng.
Liên Mộ khựng lại: “…”
Nói thật thì nàng suýt quên mất chuyện đó.
“Chắc là sư tỷ bỏ cuộc rồi, từ sau vòng hai nhập môn thi, ta cũng chưa gặp lại nàng.” Liên Mộ nói.
Bách Lí Khuyết: “Nhưng lệnh tuyên chiến vẫn còn dán trước sơn môn Hàn Lai Phong, các ngươi sớm muộn cũng phải đánh một trận.”
Liên Mộ liếc nhìn Bách Lí Khuyết, hắn mặt không đổi, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ háo hức.
“Ngươi hình như rất mong chờ ta đấu với sư tỷ?” Liên Mộ nheo mắt hỏi.
Hứa Hàm Tinh chen vào: “Ta nói rồi mà, hắn có sở thích hơi đặc biệt, siêu thích xem kiếm tu đánh nhau. Mấy ảnh lưu lại của các trận tỉ thí trong tứ đại tông môn, hắn xem nát luôn rồi.”
Liên Mộ nhớ không ra Hứa Hàm Tinh từng nói thế, nhưng vẫn liếc Bách Lí Khuyết một cái: “Không ngờ ngươi ngoài mặt là phù tu, bên trong lại giấu một trái tim kiếm tu. Hay là giờ chuyển tu, vẫn còn kịp đó.”
Bách Lí Khuyết: “… Ta không muốn làm kiếm tu.”
Biết bị lộ rồi, hắn cũng không giấu nữa: “Ngươi mà đánh với sư tỷ, nhớ phải cho ta xem đó.”
Liên Mộ: “Vậy thì ta sẽ đánh lén, không cho ngươi biết.”
Bách Lí Khuyết: “Ngươi cho ta xem, ta cho ngươi tiền.”
Liên Mộ lập tức quay xe: “Nãy ta đùa thôi! Ngươi là bằng hữu của ta, sao có thể không mời được chứ?”
Hứa Hàm Tinh vội móc tiền ra: “Tính cả ta nữa, nhớ gọi.”
Liên Mộ không chắc sư tỷ có tới tìm mình hay không, nhưng tiền thì bày ra rồi — nàng chẳng do dự nhận ngay: “Ổn thôi!”
Vừa trở lại Thanh Trúc Uyển, Liên Mộ chuẩn bị đi xem thanh kiếm mà nàng đã mạnh mẽ mang về hôm trước. Trên đường quay lại, trong đầu nàng bất chợt nảy ra một ý tưởng, định thử một chút.
Chưa kịp bước vào cửa, lòng bàn chân nàng bỗng dẫm trúng cái gì đó. Cúi đầu nhìn, thì ra là con bò cạp đen lại quay về.
Nó nằm im ngay trước cửa nhà nàng, mà nàng không hề thấy, thế là giẫm lên luôn một phát.
Liên Mộ: “……”
Nàng nhấc nó lên nhìn, Lục Đậu – con bò cạp ấy – mắt vẫn còn mở trừng trừng, chưa chết.
Cái thứ này bị Cơ Minh Nguyệt mang đi đã một thời gian, giờ lại quay về, chứng tỏ Cơ Minh Nguyệt cũng đã trở lại.
Nhưng mà... ném nó trước cửa nhà nàng là ý gì đây? Nếu không muốn nuôi nữa thì thả đi, làm vậy là định “gửi gắm” à?
Để đề phòng con vật này phá giấc nghỉ ngơi của mình, Liên Mộ nghĩ ngợi một lúc, quyết định đến Dẫn Hương Phong tìm Cơ Minh Nguyệt nói cho ra nhẽ.
Nàng vừa xoay người định đi thì trên trời đã có người đáp xuống – Ngân Diên lơ lửng giữa không trung.
Vừa định đi tìm thì chính chủ đã đến.
Đúng lúc lắm, Liên Mộ giơ giơ con bò cạp đen trong tay lên: “Linh sủng của ngươi, lại chạy đến chỗ ta.”
Cơ Minh Nguyệt vỗ tuyết trên vai, bước về phía nàng: “Ta đang đi tìm nó đây. Ta đoán không sai, quả nhiên nó ở chỗ ngươi.”
Liên Mộ không khách sáo, đưa luôn cho nàng: “Lần sau nhớ nhốt kỹ một chút.”
“Khoan đã, ta tới không phải để mang nó về.” Cơ Minh Nguyệt nói, “Dạo gần đây nó ở chỗ ta rất không yên, xem ra là không muốn ở cạnh ta nữa.”
Liên Mộ bỗng thấy có điềm chẳng lành.
Cơ Minh Nguyệt nói tiếp: “Nó đã một mực muốn quay lại chỗ ngươi, ta cũng không ép được.”
Liên Mộ lập tức từ chối: “Ta không nuôi nổi, đừng đưa cho ta.”
Cơ Minh Nguyệt: “…… Nó đã nhiều lần trốn khỏi ta, giờ lại quay về tìm ngươi, tám phần là nhìn trúng ngươi rồi. Dù ngươi không nhận, nó cũng sẽ cứ quanh quẩn bên cạnh.”
Liên Mộ trầm mặc: “……”
Nàng cảm thấy dạo này mình hơi xui xẻo. Chẳng làm gì cả, thế mà tự nhiên bị “giao hàng không nhận cũng phải nhận”.
Cơ Minh Nguyệt rõ ràng là vừa từ bên ngoài về, trên người vẫn còn phảng phất mùi hoa quế, mà Quy Tiên Tông thì đâu có loài hoa đó.
“Ta chỉ đến để xác nhận nó có ở đây thôi. Giờ biết rồi, ta yên tâm.” – Cơ Minh Nguyệt nói, “Ta còn có việc, đi trước.”
Nàng nhảy lên Ngân Diên, vừa nhún chân đã bay đi, cách lúc nàng vừa đáp xuống đất chưa đến mười lăm phút.
Có chuyện gì gấp đến vậy à?
Liên Mộ: “……”
Liên Mộ cúi đầu nhìn con bò cạp Lục Đậu đang nằm cạnh chân mình, cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời bị người ta nhét cho một… “tay nải sống”.