Quyển sách này được gọi là tiểu thuyết nuôi dưỡng là bởi vì trong hai phần ba đầu truyện, đều kể về việc Hứa Ngôn Lý dẫn theo Tống Duẫn Bạch cô độc lớn lên trong thế giới này.
Bọn họ mất cha mẹ, xung quanh toàn là những người thân và bạn bè muốn tranh giành lợi ích, chỉ chờ cơ hội đạp lên người khác để kiếm chác. Chỉ cần Hứa Ngôn Lý hơi sơ ý, tương lai của anh và Tống Duẫn Bạch tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì.
Khi ấy, thật ra Hứa Ngôn Lý và Tống Duẫn Bạch quen biết cũng chưa lâu. Gia đình mới này vốn vừa mới thành lập không bao lâu, bề ngoài thì rất hạnh phúc, nhưng đối với hai người đã có ký ức và suy nghĩ riêng, tất cả đều mang chút tra tấn.
Mười lăm năm trước, Hứa Ngôn Lý mười bốn tuổi, còn Tống Duẫn Bạch mới bốn tuổi. Đứa trẻ nhỏ bị tách khỏi cha ruột, thật sự rất ghét cái gọi là ba mới, anh trai mới.
Tống Duẫn Bạch tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu. Cậu cảm thấy chính vì có ba dượng, nên mới khiến mình phải rời xa ba ruột.
Mà Hứa Ngôn Lý cũng rất khó chấp nhận chuyện cha mình, người đã yêu mẹ tha thiết suốt bao năm, lại có thể đi lấy người khác chỉ sau hai năm mẹ mất.
Khi đó, quan hệ của hai anh em cũng không tốt.
Hai năm sau, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi tất cả, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trước khi qua đời, cha Hứa Ngôn Lý vẫn dặn anh phải chăm sóc em trai thật tốt.
Người cha yêu mẹ đến vậy, cuối cùng vẫn yêu thêm một người khác.
Hứa Ngôn Lý trầm mặc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó, chính là quãng thời gian hai anh em sống cùng nhau suốt hơn mười năm.
Đến khoảng hai phần ba tiến độ câu chuyện, tình thân bắt đầu biến chất. Tống Duẫn Bạch yêu Hứa Ngôn Lý đến mức không còn cứu vãn nổi, còn Hứa Ngôn Lý thì vẫn lý trí, một lần nữa lạnh lùng từ chối cậu.
Lâm Tri Lễ xuất hiện chỉ trong mấy chương, thời lượng xuất hiện cộng lại nhiều lắm cũng chỉ được khoảng ba nghìn chữ.
Nhưng trong thế giới thật sự này, trong giấc mơ của cô, từ lúc bắt đầu có ký ức cho đến khi chết, tất cả đều khiến cô nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.
Giọng nói kia nói với cô, nếu cô không khiến tình yêu của vai chính công và thụ đạt đến mức viên mãn, cô sẽ chết đúng vào mốc thời gian tử vong trong giấc mơ đó.
Cô muốn sống cần nhất định phải đi công lược bọn họ.
Dĩ nhiên cô muốn sống.
Lâm Tri Lễ cảm thấy mình thật sự quá khổ, cô vốn không làm được kiểu người hải vương, còn phải thức trắng đêm tra Baidu học cách công lược.
Học xong, Lâm Tri Lễ cảm thấy mình cũng tạm ổn rồi.
Cô ngồi trong phòng khách chờ Hứa Ngôn Lý về để bắt đầu hành động, xem như thành quả học tập.
Tự cô thấy mình diễn không đến nỗi nào, có thể nhìn ra trong mắt người đàn ông ấy thoáng chút rung động.
Tuy rằng chỉ là một chút xíu thôi.
Lâm Tri Lễ hơi tỉnh táo lại, lao đến trước mặt Hứa Ngôn Lý, không đứng vững, bổ nhào vào lòng anh.
Hứa Ngôn Lý hơi cứng người, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Em đang đợi anh về. Một mình em không dám ngủ.”
“Thật là, vẫn là cô bé con mà, Tri Tri.”
Hứa Ngôn Lý xoa đầu Lâm Tri Lễ, khẽ khàng kéo cô ra khỏi lòng mình.
Lâm Tri Lễ dụi mắt: “Em không phải trẻ con, Hứa Ngôn Lý… Em buồn ngủ quá. Hôm nay anh có thể ngủ cùng em một phòng không?”
“Được, đừng sợ. Em đi ngủ trước đi, anh tắm rồi sẽ qua.”
Được cái gì chứ? Anh căn bản sẽ không qua.
Lâm Tri Lễ ngoài mặt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi. Hứa Ngôn Lý cúi đầu nhìn, lúc này mới để ý cô không mang giày, khẽ thở dài: “Lại không mang giày, cẩn thận cảm lạnh. Mau lên giường đắp chăn đi.”
Anh trước sau vẫn dịu dàng như vậy. Lâm Tri Lễ thế nào cũng không thể ngờ, lý do anh chọn cô lại là vì chuyện kia đâu
Ban đêm, ánh đèn có vẻ đặc biệt dịu dàng. Lâm Tri Lễ tự điều chỉnh màu đèn, ấm áp và yên tĩnh. Hứa Ngôn Lý đúng là thấy dễ chịu hơn không ít. Vừa rồi ở chỗ Tống Duẫn Bạch, bị cậu thiếu niên bướng bỉnh kia giày vò đến mức cả người mệt mỏi.
Hứa Ngôn Lý bất đắc dĩ khẽ cười, lấy một đôi dép bông mềm đưa cho Lâm Tri Lễ, dặn:
“Đi nghỉ ngơi trước đi, Tri Tri, anh lập tức qua.”
Lâm Tri Lễ lúc này mới lộ ra nụ cười sạch sẽ đáng yêu, xỏ dép rồi đi về phòng.
Đúng như cô đoán, Hứa Ngôn Lý mở cửa, chỉ nhìn thoáng qua thấy cô đã ngủ, liền đóng cửa lại, thậm chí không bước vào.
Lâm Tri Lễ mở mắt, khô khan nhìn lên trần nhà, móc điện thoại ra, suốt đêm tra cứu cách trở thành hải vương.
Ba giờ sáng, khi Hứa Ngôn Lý vừa chợp mắt được một lát, liền cảm thấy trong lòng mình nhiều thêm một người, giật mình mở bừng mắt.
Anh cũng giống mấy nam chính trong tiểu thuyết, dạ dày không tốt, còn hay mất ngủ, mấy chứng bệnh phổ biến đó.
Lần này thật vất vả mới ngủ được, bị Lâm Tri Lễ chui vào chăn làm cho tỉnh dậy, sau đó thế nào cũng không ngủ lại được.
Anh cảm thấy Lâm Tri Lễ hôm nay có chút lạ.
Tuy trên danh nghĩa họ là người yêu, nhưng thật ra ngoài Tống Duẫn Bạch, không ai biết mối quan hệ này. Dù cùng làm một chỗ, đồng nghiệp còn chẳng hay hai người họ quen nhau.
Bọn họ chưa bao giờ có quá nhiều tiếp xúc thân mật.
Hứa Ngôn Lý nhìn rất rõ cảm tình của Lâm Tri Lễ đối với anh, phần lớn là hiệu ứng cầu treo, có sự cảm kích vì được cứu giúp, có sùng bái, xen lẫn kính ngưỡng, những tình cảm phức tạp ấy. Cô mỗi lần đối mặt với anh, thường giống như con thỏ nhỏ lo lắng, nhiều lúc thậm chí không dám nhìn thẳng.
Đó không phải là thích.
Chính vì vậy, Hứa Ngôn Lý mới lựa chọn cô.
Một là để khiến Tống Duẫn Bạch sớm từ bỏ.
Hai là, Lâm Tri Lễ nếu không thích anh thật, thì sau này cũng sẽ không bị tổn thương quá nhiều.
Nhưng mấy ngày nay, Lâm Tri Lễ dường như càng lúc càng ỷ lại anh, những cảm xúc đó, hình như… đang dần tiến gần đến cái gọi là thích.
Hứa Ngôn Lý không biết nên coi đó là điều tốt hay không.
Anh thở dài, định đánh thức Lâm Tri Lễ để đưa cô về phòng ngủ. Nhưng Lâm Tri Lễ ngủ như heo chết, gọi thế nào cũng không tỉnh, lay cũng không nhúc nhích.
Hứa Ngôn Lý dở khóc dở cười.
“Ngủ ngon thật đấy.”
Giấc ngủ chất lượng như vậy, nếu chia cho anh một chút, thì có lẽ anh cũng có thể trở thành một người đàn ông rộng lượng, tươi sáng như ánh mặt trời mất rồi.
Hứa Ngôn Lý đành phải sang phòng khác, nằm xuống ngủ lại.
Trằn trọc gần hai tiếng, vừa mới mơ màng thiếp đi, anh liền cảm thấy cửa bị đẩy ra, Lâm Tri Lễ như mộng du, lại chui vào chăn của anh.
Hứa Ngôn Lý: “……”
Sự việc quá ba lần, Hứa Ngôn Lý rốt cuộc cũng nằm yên mặc kệ. Chỉ là đây là lần đầu tiên anh nằm chung giường với con gái, thật sự rất không quen. Mùi thơm thanh nhàn quanh người thiếu nữ cứ quẩn quanh bên chóp mũi, khiến anh không kiềm được mà nghĩ: Con gái đều thơm như vậy sao? Hoàn toàn không giống đàn ông bọn anh, ngay cả hồi nhỏ Tống Duẫn Bạch cũng không thơm mềm thế này.
Hơi thở của người bên cạnh rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Lâm Tri Lễ giả bộ mộng du nhưng trong lòng run bần bật. Hứa Ngôn Lý vì quá mệt nên không phát hiện cô nhắm mắt mà hàng mi vẫn khẽ run.
Thấy anh không nhận ra, Lâm Tri Lễ nhẹ nhàng kéo chăn về phía mình.
Hứa Ngôn Lý lặng lẽ co người về bên trong, trông có mấy phần đáng thương.
Hứa Ngôn Lý: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì? Nhỏ bé yếu ớt, bất lực lại đáng thương.
Anh trợn tròn mắt tới tận hừng đông.
Lâm Tri Lễ dậy rất đúng giờ, trên giường đã không còn bóng dáng Hứa Ngôn Lý.
Sau khi rời giường, thấy Hứa Ngôn Lý đang pha cà phê, Lâm Tri Lễ bước tới liền trưng ra một bộ dáng lên án, vành mắt hồng hồng, giọng nhỏ mềm, đáng yêu vô cùng: “Hứa Ngôn Lý, anh không tới ngủ với em.”
Hứa Ngôn Lý: “... Xin lỗi.”
Anh không muốn nói thêm gì nữa. Cô gái nhỏ này cảm xúc viết hết lên mặt, nếu anh nói thêm vài câu, thể nào cũng khóc cho anh xem.
Hứa "mẹ hiền" đã chuẩn bị xong bữa sáng, rất đơn giản, là sandwich mà cô thích. Lâm Tri Lễ ôm ly sữa ấm, lén nhìn Hứa Ngôn Lý đang ngồi trên ghế sofa đọc tin tức kinh tế tài chính.
Không thể phủ nhận, diện mạo của Hứa Ngôn Lý rất tốt, dù gì cũng là nam chính. Cả người anh toát lên khí chất ôn nhuận như ngọc, nhưng trong xương cốt lại ẩn giấu sự tàn nhẫn. Cô từng thấy anh cười nhạt mà đánh cho kẻ thù tan tác không còn mảnh giáp.
Giống như bây giờ, anh cúi đầu, gương mặt thư giãn, hàng mi dài như chiếc chổi nhỏ rủ xuống mí mắt. Có lẽ vì ánh mắt cô nhìn quá nóng bỏng nên anh ngẩng đầu nhìn lại, còn khẽ cười một cái.
“Sao vậy, không muốn ăn sao?”
Lâm Tri Lễ cuống quýt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hứa Ngôn Lý, trưa nay em muốn đến tìm anh ăn cơm chung.”
Tay Hứa Ngôn Lý khựng lại một chút, rồi hỏi: “Em muốn ăn gì, anh đặt trước cho.”
“Gì cũng được.”
Hứa Ngôn Lý mỉm cười, nói “Được.”
Ăn sáng xong, Hứa Ngôn Lý lái xe đưa cô đến công ty.
Cô theo thường lệ xuống xe ở chỗ quen thuộc, Hứa Ngôn Lý hạ cửa kính xe, giọng dịu dàng: “Trưa gặp nhé, Lâm đại tiểu thư.”
Lâm Tri Lễ đỏ cả vành tai, gật đầu.
Vào chỗ làm, Lâm Tri Lễ nhìn ra ngoài, thấy chị đồng nghiệp Lâm đang đi giày cao gót, kéo tay một người đàn ông đi vào.
Hai người dính lấy nhau, chị Lâm cười nói: “Đi nhanh lên, Tri Tri nhà chúng ta ngây thơ chưa từng thấy qua, lại thẹn thùng bây giờ.”
Chị ấy đi tới, quả nhiên Lâm Tri Lễ đỏ mặt, lí nhí:
“Người này… không phải hôm qua chị đi cùng người khác sao?”
Vì hai người cùng họ Lâm, chị Lâm rất quan tâm cô em gái ngây ngô này, nghe vậy thì không nhịn được dạy dỗ: “Đàn ông mà, thì đổi người thôi, có gì đâu.”
Chị ấy còn nói thêm: “Chị cũng không phải cùng lúc qua lại hai người, chỉ là đổi bạn trai nhanh chút thôi, cái này gọi là thua một con dê kéo cả đàn, chị vẫn rất đàng hoàng nhé.”
Lâm Tri Lễ ngơ ngác hỏi: “Thua một con dê kéo cả đàn là gì vậy ạ?”
Chị Lâm cười hì hì: “Thu của họ quà cáp, thu lì xì, rồi đổi người khác, nhớ phải để họ tự nguyện chuyển khoản cho em đấy~”
Chị ấy còn nói rất nhiều, mở ra cánh cửa thế giới mới cho Lâm Tri Lễ.
Trong đầu Lâm Tri Lễ như một mớ hồ nhão, không phân rõ như vậy rốt cuộc có đúng không.
Mãi đến trưa, Lâm Tri Lễ mới lặng lẽ đi lên tầng ba.
Tòa nhà văn phòng này có mấy chục tầng, từ tầng ba đến tầng tám đều do công ty họ thuê.
Hứa Ngôn Lý vốn không thiếu tiền, ngoài nghề luật sư, anh còn đầu tư, quản lý tài sản, chơi cổ phiếu, người thông minh tự nhiên có thể kiếm đầy bồn đầy chén.
Đứng trước cửa văn phòng, Lâm Tri Lễ thấy một thanh niên.
Cô khựng bước.
Người này… trong giấc mơ đã từng xuất hiện.
Là Mạnh Chiếu Hân, người thích Tống Duẫn Bạch. Người này ban đầu thầm thích Tống Duẫn Bạch mà không tự biết, chỉ coi cậu ấy là huynh đệ. Về sau, khi Tống Duẫn Bạch và Hứa Ngôn Lý ở bên nhau, anh ta mới nhận ra tình cảm của mình. Nhưng lúc đó đã quá muộn, anh ta tức giận, liền chạy đến châm chọc cô, người từng bị Tống Duẫn Bạch theo đuổi.
Khi ấy cô đã rất khó chịu, Mạnh Chiếu Hân xuất hiện, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà ý chỉ một chuyện nhỏ nữa thôi, nhưng nó xảy ra sau hàng loạt chuyện khác, nên trở thành giọt nước tràn ly. Bản thân một cọng rơm không nặng đến mức giết chết con lạc đà, nhưng vì trước đó con lạc đà đã chất đầy gánh nặng, nên thêm một chút xíu cuối cùng cũng sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Lâm Tri Lễ nhẹ nhàng cúi mắt.
Có lẽ Mạnh Chiếu Hân không nhớ, họ đã quen biết từ nhỏ. Cô thì vẫn nhớ, nhưng tiếng gọi anh Hân kia, vĩnh viễn không bao giờ gọi nữa.
Anh là thiếu gia nhà họ Mạnh, vậy mà vì Tống Duẫn Bạch cam lòng chạy đến đây làm thư ký, để bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi xem Hứa Ngôn Lý có làm chuyện gì khác thường hay không.
Lâm Tri Lễ đẩy cửa bước vào, Hứa Ngôn Lý ngẩng đầu nhìn lên. Anh tuy luôn mang dáng vẻ ôn hòa, nhưng không phải lúc nào cũng mỉm cười. Chỉ khi thấy cô, anh mới theo bản năng khẽ cười, như thể sợ mình làm cô sợ.
“Cơm trưa còn phải chờ một lúc, Tri Tri, em ngồi tạm đi.”
Lâm Tri Lễ chậm rãi bước đến gần, cúi đầu nhìn tay anh, rồi ngẩng lên đối diện ánh mắt anh. Đầu ngón tay Hứa Ngôn Lý khẽ động, ánh mắt cô như đang hỏi: “Sao vậy?”
“Hứa Ngôn Lý,” cô nói thẳng, “em chợt nhận ra, em thích anh.”
Một câu bất ngờ khiến Hứa Ngôn Lý hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Anh có thích em không?” Giọng cô nhẹ nhàng, “Chúng ta hình như chưa từng tỏ tình, vậy thì… thật sự là người yêu à?”
Lâm Tri Lễ ngước lên nhìn anh, ánh mắt ngập nước, giống như một chú cún con ướt mưa, chờ mong một câu trả lời.
Dạo gần đây cô hơi kỳ lạ, Hứa Ngôn Lý không phải không nhận ra. Nhưng đối mặt với đôi mắt trong veo ấy, anh chẳng nỡ nói dối, cũng không nỡ tổn thương cô.
Rất lâu sau, anh mới khẽ thở dài, nhẹ giọng đáp:
“Tri Tri… trước giờ anh vẫn xem em như em gái.”