Thượng giới, tầng thứ 9 – Điện Hòa Giải.

Một buổi sáng đầy mây, bốn thực thể cấp cao đang… ngồi đối diện nhau, giữa một căn phòng căng thẳng đến mức bàn trà cũng run rẩy.

Ngài Aurellius – Thần ánh sáng vĩ đại, ba của Aurellin – ngồi khoanh tay, mặt lạnh như sương giá.

Ngài Caelus – chồng ngài ấy, người hay đập bàn trong mọi cuộc họp phụ huynh – đang cầm bảng thành tích mà giận tới mức ánh sáng lóe ra từ tay áo.

Phía đối diện là một cặp khác cũng không dễ chơi:

Ngài Veyl – Ác thần hắc ám thống trị Vực Vô Định – gương mặt bình thản, tay rót trà.

Ngài Shira – vợ của ông ta, đang ngồi thêu tranh trong buổi họp như thể đây chỉ là một bữa ăn sáng nhẹ.

Và giữa họ, trên bàn là hai xấp hồ sơ:

> Hồ sơ số 1: Kaezar – học sinh có số lần bị khiếu nại nhiều nhất toàn học viện.

Hồ sơ số 2: Aurellin – học sinh có số lần khóc làm gián đoạn tiết học nhiều nhất toàn học viện.

 

“Để tôi nói thẳng.” – Caelus đập bàn – “Con trai tôi học ba năm, chưa một ngày không gặp sự cố cảm xúc!”

Veyl híp mắt: “Còn tôi thì ba năm nay không nhận nổi một tấm giấy khen nào trừ… đẹp trai toàn học viện.”

Aurellius thở ra, đặt tay lên vai chồng: “Caelus, bình tĩnh. Họp là để giải quyết.”

“Giải quyết?” – Caelus trừng mắt – “Giải quyết thế nào khi con mình ngất vì sâu bướm, còn thằng kia thì đánh nhau vì… không ai khen nó đủ?”

Veyl thong thả rót trà. “Chúng ta đều hiểu, tụi nhỏ không học được gì ở học viện nữa.”

“Thì làm sao?”

“Gửi đi rèn luyện.” – Veyl nói gọn – “Thế giới vô hạn. Hệ thống tự kích hoạt. Trải nghiệm sinh tồn. Có giám sát. Có phân loại độ khó. Có giới hạn tử vong. Lý tưởng để trưởng thành.”

Shira ngẩng đầu, nhẹ giọng nói thêm:

“Và cũng là nơi duy nhất có thể khiến một người học cách bảo vệ bản thân mà không cần người khác… và một người học cách yêu ai đó không phải chỉ bằng nắm đấm.”

 

Một khoảng im lặng.

Rồi Aurellius gật đầu:

“Chấp nhận. Nhưng… tôi yêu cầu Kaezar đi cùng.”

Veyl nhếch môi: “Tất nhiên. Tôi đâu dám để con trai tôi đi không, không có Aurellin làm bộ lọc nhân tính thì có khi nó đốt luôn cả thế giới ấy chứ.”

Shira mỉm cười:

“Quyết định vậy nhé. Hai đứa. Một chuyến. Cùng vào. Không rút lui giữa chừng.”

 

Ba ngày sau.

Học viện triệu tập toàn trường, tuyên bố:

> “Kaezar – lớp 11-Hắc, và Aurellin – lớp 11-Bạch, được chọn vào hệ thống huấn luyện sinh tồn Thế giới Vô Hạn, theo quyết định của Hội đồng Phụ huynh cấp Thần.”

Cả trường bùng nổ.

Tối đó. Trên tầng thượng quen thuộc, chỉ có hai người.

Aurellin co chân ngồi trên lan can, mắt nhìn sao, giọng nhỏ:

“Cậu… thật sự không thấy đáng sợ sao?”

“Cái gì đáng sợ?” – Kaezar đứng dựa cột, khoanh tay.

“Thế giới vô hạn. Chết thật. Không gian ảo biến động. Không biết ai là ai.”

“Không đáng sợ.” – Hắn đáp gọn.

“Tại sao?”

“Vì tôi ở đó.” – Kaezar xoay đầu, mắt nhìn cậu – “Có tôi, thì cậu sợ cái gì?”

 

Gió đêm thổi qua. Lặng lẽ.

Aurellin nhìn hắn một lúc lâu… rồi cười.

Một nụ cười nhỏ, dịu dàng như ánh trăng vỡ vụn trong tim ai đó.

“Cảm ơn cậu, Kaezar.”

Kaezar hất tóc, môi cong cong:

“Cảm ơn gì. Tôi đi là vì tôi ghét giáo viên. Không phải vì cậu.”

Aurellin bật cười, khẽ gật đầu.

“Ừ. Tớ tin cậu mà.”

 

Tối hôm đó, hai ngọn linh hồn – một sáng, một tối – được hệ thống khởi động ngầm đánh dấu.

【Tổng hợp ký ức cá nhân…】

【Xóa tạm thời nhận thức về quan hệ thân thiết…】

【Đưa vào không gian khởi động…】

Hai người họ, từ thanh mai trúc mã…

Chuẩn bị bắt đầu một hành trình dài hơn cả trí tưởng tượng – với sinh tử thật sự, và cảm xúc không còn mờ nhạt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play