Sự kiện Liên Giới Hòa Hợp được tổ chức 4 năm một lần, mục đích để thiên thần, ác quỷ và sinh linh trung lập cùng hoạt động, giao lưu, nâng cao tinh thần “không đánh nhau trước bữa sáng”.
Địa điểm năm nay: Khu rừng Sương Nguyệt – rừng linh khí cao, sinh vật hiền lành, dễ tổ chức picnic.
Các lớp học của Học viện Elveira được chia nhóm ngẫu nhiên. Mỗi nhóm gồm 7 người từ các giới khác nhau.
Kaezar và Aurellin không cùng nhóm. Đây là điều mà 80% ban tổ chức nghĩ sẽ giúp “Aurellin học cách độc lập”.
Họ nhầm rồi.
Buổi sáng.
Aurellin ngồi cùng nhóm với 3 thiên thần khác, 2 á nhân và 1 sinh linh tàng hình.
Một thiên thần nữ – tóc bạc, dáng cao, giọng sắc lạnh – ngó Aurellin từ trên xuống dưới:
“Nghe nói em là con trai của Đại Thiên Thần?”
“Dạ…”
“Có kỹ năng gì không?”
“…Tạo vòng bảo hộ. Thanh tẩy năng lượng ô uế… chữa thương…”
“Ừm. Nghĩa là… đứng trưng bày ở giữa đội hình.”
“…”
Aurellin cứng đờ. Cậu siết chặt tay áo.
Một thiên thần khác bật cười:
“Cũng đúng, ai bảo yếu thế? Khóc thay lựu đạn chắc?”
Mấy người bật cười. Cậu cúi đầu, lặng im.
Một giây sau, gió nổi lên.
ẦM.
Một bóng đen từ đâu đáp xuống giữa sân cỏ, khiến lá rụng tả tơi.
Kaezar.
Không ai gọi hắn. Hắn tự tìm tới.
Vì hắn có cảm giác… cậu ấy đang khó chịu.
Kaezar nheo mắt, liếc qua cả nhóm.
“Vui vẻ không?”
Aurellin tròn mắt, nhỏ giọng: “Cậu… cậu không được rời nhóm—”
“Im.” – Hắn nói, giọng vẫn nhàn nhạt – “Tôi đang giải quyết chuyện cá nhân.”
Kaezar quay đầu nhìn nhóm người vừa cười nãy giờ.
Giọng rất nhẹ:
“Ai nói thiên thần của tôi là đồ trưng bày?”
“…”
Người tóc bạc sầm mặt: “Cậu có quyền gì—”
Chát!
Cô chưa nói hết câu, Kaezar đã ném luôn cái khiên luyện khí vào chân cô. Không mạnh, nhưng đủ dằn mặt.
“Quyền gì? Quyền đập bất kỳ ai động vào người tôi quan tâm.”
Cả khu vực nổ tung.
5 thiên thần cấp cao lập tức vây lại. Áp suất ma lực đổ ập xuống như bão.
Aurellin hoảng hốt:
“Dừng lại! Đây là dã ngoại giao lưu mà—”
Kaezar quay đầu lại, mặt vẫn không cảm xúc:
“Giao lưu? Ừ. Giao lưu cách ngậm miệng.”
ẦM!!
Một chiêu “Ảnh Kích Liên Hoàn” từ tay Kaezar đánh bẹp ba thiên thần phòng ngự.
Hai người còn lại vừa gọi hộ thuẫn thì hắn đã hất tóc, mỉm cười:
“Đẹp trai như tôi mà còn phải ra tay… các người nên tự kiểm điểm lại mình đi.”
Ba phút sau.
Tất cả thiên thần có mặt: nằm lăn trên bãi cỏ, đỡ bụng r*n rỉ.
Một người cắn răng thều thào:
“…Tôi… tôi đâu có đụng cậu ta đâu…”
“Không đụng. Nhưng nói rồi. Không được đụng lời luôn.”
Kaezar phủi tay, quay về phía Aurellin.
Cậu vẫn đang cầm khăn tay, đôi mắt hơi ươn ướt.
“Cậu… đánh họ… vì tớ?” – cậu hỏi, giọng rất nhỏ.
Kaezar nhún vai, ngồi xuống đối diện.
“Tôi đánh vì tôi ghét kẻ ngốc. Cậu là thiên thần duy nhất khiến tôi không thấy ngu.”
“…À.”
“Nhưng nếu ai nói cậu yếu, tôi sẽ đánh tiếp. Tới khi nào họ hiểu ra: khóc không phải là yếu. Mà là vì chưa có ai đập giùm.”
Aurellin bật cười.
Một nụ cười nhỏ, lặng lẽ… nhưng ấm áp vô cùng.
Từ đâu đó trong tim, cậu khẽ nghĩ:
“Cậu ấy đúng là... luôn ở đó, như mặt trời giữa cánh đồng lạnh vậy.”