Học viện Elveira – Ký túc xá khu trung lập, phòng 1407.

Đêm trước khi hệ thống Thế giới Vô Hạn khởi động.

Bầu trời yên tĩnh. Trăng treo cao trên đỉnh Tháp Thời Không.

Một đêm đẹp đến mức… khiến người ta không tin rằng mai sẽ là sinh ly tử biệt.

 

Aurellin ngồi thẫn thờ trên ghế dài trước cửa phòng, cầm tách trà đã nguội.

Trong đầu cậu là hàng loạt cảnh tượng hỗn loạn mà thầy cô từng mô tả về các phó bản:

– Rừng đẫm máu

– Thành phố không có mặt trời

– Trường học mà mỗi đêm mất một người

Cậu không biết mình có thể vượt qua không.

Cậu yếu đuối. Khóc nhiều. Đôi khi chỉ cần thấy vết máu là đã muốn xỉu.

Nhưng lần này…

Cậu không muốn kéo Kaezar lùi lại.

 

“Cậu tính ngồi đây tới sáng hả?”

Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng.

Kaezar đứng đó, vẫn bộ áo khoác đen, tóc rối nhẹ vì gió đêm.

Trên tay hắn là một lon nước trái cây – thứ mà Aurellin thích nhất.

Cậu nhận lấy lon nước, mím môi cười:

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.” – Hắn ngồi xuống cạnh – “Mai rồi ai nhớ được là ai đâu.”

“…”

Aurellin cứng người.

Kaezar biết mình vừa chạm trúng điều nhạy cảm, bèn xoay đầu, nghiêng vai về phía cậu, giọng chậm rãi:

“Nghe nè, chỉ vì bị xóa ký ức không có nghĩa là tôi sẽ quên cách bảo vệ cậu.”

Aurellin ngẩng đầu, đôi mắt trong veo hơi ươn ướt.

“Thật hả?”

Kaezar nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Thật. Nếu cả thế giới này mất trí, thì tôi vẫn là người đầu tiên che chắn cho cậu.

Dù lúc đó tôi không còn nhớ tại sao mình làm vậy.”

 

Một khoảng im lặng.

Aurellin nhìn hắn, gương mặt bình tĩnh ấy, dáng ngồi lười biếng, ánh mắt nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.

Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác khó tả –

Như sợ ngày mai tỉnh lại, cậu sẽ không còn tìm được người này nữa.

“…Tớ có thể ôm cậu một cái không?”

Kaezar nhướng mày.

“Tôi không phải gấu bông.”

“Tớ biết.” – Cậu cười nhỏ – “Nhưng mai… có khi chúng ta không còn là gì của nhau nữa.”

“…Ờ.”

Kaezar vươn tay, rất tự nhiên kéo cậu lại, ôm trọn vào ngực.

Vòng tay hắn rất ấm. Vững chãi. Và khiến người khác yên tâm đến mức chỉ muốn ở mãi trong đó.

“Có muốn thêm vài giây không?” – hắn hỏi.

Aurellin dụi trán vào vai hắn, thì thầm:

“Ừm… Tớ có thể quên hết. Nhưng tớ không muốn quên cảm giác này.”

Kaezar siết tay nhẹ.

Lúc đó hắn nghĩ… nếu thật sự sẽ quên nhau, thì hắn thà mang theo ký ức này mà bị cấm thần lực cả đời.

 

Nửa đêm.

Họ ngồi cạnh nhau rất lâu, không ai nói gì thêm.

Cho đến khi hệ thống tự động khởi động trong không gian.

【Thế giới Vô Hạn – Đồng bộ dữ liệu linh hồn.】

【Xóa tạm thời ký ức cá nhân liên kết.】

【Khởi động điểm bắt đầu.】

Căn phòng rung nhẹ. Một luồng sáng trắng quét qua.

Kaezar cúi đầu, chạm khẽ lên trán Aurellin.

Giọng khàn khàn, nhẹ như gió thoảng.

“Ngủ ngon, thiên thần của tôi.”

 

Và rồi, tất cả tan biến vào màn sương mù dày đặc.

Chỉ còn lại… hai bóng người, bị xé khỏi thế giới quen thuộc, rơi vào một nơi không tên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play