An Ngưng lại làm ra vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu cười?"
Cô đưa mặt lại gần trước mắt Thẩm Tây Trạch, ngạc nhiên nhìn anh: "Thẩm Tây Trạch, cậu vậy mà lại cười."
Nụ cười trên mặt Thẩm Tây Trạch thu lại: "Cười có gì mà phải kinh ngạc?"
"Đương nhiên kinh ngạc chứ, đây là lần đầu tiên cậu cười trước mặt tớ đó." An Ngưng với đôi mắt cong cong nhìn anh: "Thẩm Tây Trạch, sau này cậu cười với tớ nhiều hơn nhé, được không?"
Tai Thẩm Tây Trạch không tự chủ được mà ửng hồng.
"Vào học rồi, ngồi ngay ngắn đi."
Nhìn cảnh này, Giang Vãn Mộng ở hàng ghế phía sau cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Cô bé có một dự cảm, nếu thật sự không tỏ tình, có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Giang Vãn Mộng biết mình không thể so sánh với An Ngưng, nhưng ít nhất, cô bé không muốn để lại tiếc nuối.
Bữa sáng trên bàn vẫn còn ấm, là cô bé mang đến cho Thẩm Tây Trạch. Ban đầu định lặng lẽ đặt lên bàn anh, tiếc là không tìm được cơ hội.
Cuối cùng cũng tìm được một lúc An Ngưng không có ở đó, mà Thẩm Tây Trạch lại đi một mình. Giang Vãn Mộng nắm chặt tay tự cổ vũ, lấy hết can đảm, run giọng gọi Thẩm Tây Trạch lại.
"Khoan đã, Thẩm Tây Trạch."
Thẩm Tây Trạch dừng bước, quay người nhìn lại.
"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi một cách khách sáo, xa cách.
Giang Vãn Mộng chạy chậm đến trước mặt anh, khẽ ngẩng đầu, căng thẳng nuốt nước bọt: "Thẩm Tây Trạch, tớ có lời muốn nói với cậu."
Thấy dáng vẻ cô bé như vậy, Thẩm Tây Trạch trong lòng mơ hồ có suy đoán.
Quả nhiên, cô bé đỏ mặt, căng thẳng nói: "Tớ thích cậu."
"Tớ biết chuyện này rất đột ngột, nhưng tớ đã thích cậu rất lâu rồi. Nếu không nói ra, tớ sợ sau này sẽ không có cơ hội nói. Không sao đâu, cậu không cần phải bận tâm, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết thôi."
Nói xong, Giang Vãn Mộng đưa bữa sáng trong tay ra phía trước: "Đây là bữa sáng tớ mang cho cậu, nó đã nguội rồi. Nếu cậu không muốn ăn, thì cứ vứt vào thùng rác đi."
Giang Vãn Mộng lo lắng cúi đầu.
Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh nhạt, xa cách: "Xin lỗi."
Trái tim Giang Vãn Mộng chùng xuống, giống như có một tảng đá lớn rơi xuống đất.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của cô bé.
Giang Vãn Mộng buồn bã gục mặt xuống: "Không sao đâu."
Thẩm Tây Trạch lại nói: "Bữa sáng cậu mang về đi, tớ đã ăn rồi."
Giang Vãn Mộng theo bản năng nói: "Một thanh chocolate, có thể no sao?"
Vừa nói xong, Giang Vãn Mộng hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Ngu chết đi được, ngu chết đi được! Cô bé nói lời này chẳng phải đang chứng tỏ mình vẫn luôn lén lút nhìn Thẩm Tây Trạch và An Ngưng sao.
"Xin, xin lỗi, tớ còn có việc, đi trước đây."
Giang Vãn Mộng cúi đầu thật thấp, bữa sáng đưa ra cũng vội vàng thu lại, vội vàng quay người, chạy trối chết.
Ai ngờ vừa quay người, liền đụng phải một người.
Ly giấy trong tay nghiêng một cái, sữa đậu nành đổ tràn ra, toàn bộ đổ vào quần áo của người đó.
"A——"
An Ngưng kinh hô một tiếng, lập tức lùi lại hai bước, nhìn chất lỏng màu trắng trên quần áo, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc và chán ghét.
"Quần áo của tớ!"
Giang Vãn Mộng không ngờ An Ngưng lại ở ngay phía sau mình, hoảng loạn một thoáng, rồi muộn màng cảm thấy hổ thẹn, bối rối lấy khăn giấy ra: "Thật xin lỗi, tớ giúp cậu lau khô nhé."
An Ngưng né tránh: "Tránh xa tớ ra một chút."
Cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra, mạnh mẽ chà lau vết sữa đậu nành, cảm giác dính nhớp khiến người ta phát điên.
Xác nhận không lau sạch được, cô ấy không thể nhẫn nại thêm một giây nào nữa, nói với Thẩm Tây Trạch: "Tớ phải về ký túc xá thay quần áo, hôm khác mời cậu ăn cơm nhé."
Thẩm Tây Trạch mím môi: "Được."
Anh cởi áo khoác, khoác lên người An Ngưng, giúp cô che đi vết sữa đậu nành.
"Tớ đưa cậu đến dưới ký túc xá nhé."
Cả hai người không ai thèm liếc Giang Vãn Mộng một cái, càng lúc càng xa, chẳng mấy chốc đã đi khuất khỏi tầm mắt Giang Vãn Mộng.
Giang Vãn Mộng đứng bất động tại chỗ.
Mãi lâu sau, cô bé ôm đầu ngồi xổm xuống đất, suýt nữa khóc vì sự ngu ngốc của mình.
Tỏ tình với Thẩm Tây Trạch thì bị An Ngưng bắt gặp đã đành, lại còn đổ sữa đậu nành lên người An Ngưng nữa chứ!
A a a! Sao con người lại có thể xui xẻo đến mức này chứ!
An Ngưng và Thẩm Tây Trạch: Tình Yêu Nghi Vấn Bị Phanh Phui!
Có người nhìn thấy Thẩm Tây Trạch đưa An Ngưng đến dưới ký túc xá, An Ngưng còn khoác áo khoác của Thẩm Tây Trạch trên người.
Cộng đồng mạng A Đại lập tức nổ tung, các bài đăng phía dưới thi nhau mọc lên như nấm.
[Tôi đã nói rồi mà, không ai có thể từ chối hoa khôi đâu!]
[Thẩm Tây Trạch đóa hoa cao lãnh này cũng đã bị hái rồi.]
[Hai người này dù xét về mặt nào cũng rất xứng đôi.]
[Mặc kệ, cứ đẩy thuyền trước đã.]
[Một số lượng lớn nam sinh nữ sinh chắc khóc ngất trong ký túc xá mất.]
Nghe thấy tin tức này, bạn thân Từ Nhã Nhã lập tức hẹn An Ngưng ra ngoài, để hỏi rõ thực hư.
"Vẫn chưa, nhưng cũng nhanh thôi." An Ngưng khẽ nhấp một ngụm cà phê, thờ ơ nói.
Từ Nhã Nhã giơ ngón cái lên cho cô: "Cậu giỏi thật, chưa đến nửa tháng nữa chứ."
Nói xong, cô ấy r*n rỉ một tiếng: "Xem ra lần này tớ phải chi mạnh rồi."
An Ngưng cười cười: "Cậu cậu cả không phải rất hào phóng sao? Hỏi ông ấy mà xin đi."
Từ Nhã Nhã chống cằm: "Ông ấy gần đây bận muốn chết, vừa phải làm việc, vừa phải bay khắp các tỉnh thành trên cả nước. Nghe nói anh họ tớ bị lạc từ nhỏ có manh mối rồi, ông ấy bay đến tỉnh G rồi. Nhà tớ bây giờ làm ăn toàn nhờ cậu cả tiếp tế, nếu mẹ tớ mà biết tớ dám làm phiền ông ấy, chắc mẹ tớ đánh chết tớ mất."
Động tác uống cà phê của An Ngưng khựng lại.
Trùng hợp quá. Với người rõ cốt truyện như cô, An Ngưng biết rõ, người anh họ bị lạc từ nhỏ của Từ Nhã Nhã chính là Thẩm Tây Trạch.
Thẩm Tây Trạch vốn là thiếu gia của một gia đình hào môn, khi hai tuổi bị bọn buôn người bắt cóc do sơ suất của bảo mẫu, trôi dạt qua nhiều nơi rồi đến tay vợ chồng nhà họ Thẩm.
Cậu cả của Từ Nhã Nhã có mơ cũng không nghĩ tới, đứa con trai mà ông ấy tìm kiếm bấy nhiêu năm trời lại ở ngay dưới mí mắt mình, còn học cùng trường với cháu gái của ông.
Nhìn như vậy, vận mệnh của nam nữ chính đều rất trắc trở.
Một người là thiếu gia hào môn lưu lạc bên ngoài, một người là thiên kim hào môn bị ôm nhầm từ nhỏ.
Quả thực là tuyệt phối.
Lúc này, An Ngưng bỗng nhiên nhìn thấy Giang Vãn Mộng.
Cô khẽ nhếch môi, vẫy tay về phía cô bé: "Cô phục vụ."
Giang Vãn Mộng đã sớm nhìn thấy An Ngưng, chỉ là vẫn luôn không có mặt mũi tiến lên chào hỏi.
Cô bé bước tới, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ: "Chào cậu, xin hỏi cậu có yêu cầu gì không?"
An Ngưng lại gọi thêm một ly cà phê, ý cười ôn nhu: "Cậu đang trốn tớ à?"
"Không, không có ạ."
"Không có là tốt rồi. Hy vọng ly cà phê tiếp theo là do cậu tự tay mang đến nhé."
Nhìn theo bóng Giang Vãn Mộng đi xa, Từ Nhã Nhã nheo mắt nhìn về phía An Ngưng: "Cậu lại đang bày mưu tính kế gì đó?"
An Ngưng xé một miếng bánh kem nhỏ bỏ vào miệng, vẻ mặt vô tội.
"Có sao?"
"Không có sao?"
An Ngưng khẽ nhún vai: "Được rồi, sáng nay cô ta đã tỏ tình với Thẩm Tây Trạch ngay trước mặt tớ, tớ rất không vui."
Từ Nhã Nhã biết ngay mà. Từ nhỏ chơi với nhau, An Ngưng có đức hạnh gì, cô ấy còn rõ hơn cả bố mẹ An Ngưng.
"Nhưng mà..." Từ Nhã Nhã trầm ngâm: "Cậu có cảm thấy cô phục vụ kia hơi quen mắt không?"
An Ngưng ngước mắt: "Hả?"
Từ Nhã Nhã cau mày: "Tớ cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy hình như đã gặp cô ấy ở đâu rồi."
An Ngưng thờ ơ thu ánh mắt về: "Có thể là trước đây đã gặp rồi chăng."
Khoảng cách đến lúc thân phận giả thiên kim bị bại lộ vẫn còn một đoạn thời gian. Hóa ra lúc này, manh mối đã bắt đầu xuất hiện rồi.